Tận mắt thấy Tô Nghênh Hạ nhảy xuống sườn núi, Phù Thiên vạn niệm khẩn cầu. Với hắn, vào thời khắc đó, Phù Thiên đã mất đi hết thảy, mất toàn bộ.
Tương lai của Phù gia cũng vì thế mà dễ dàng đoán được. Ngày mai là đến đại hội luận võ, Phù gia sẽ chính thức bị đá ra khỏi hàng ngũ của ba gia tộc lớn nhất. Thậm chí còn có thể bị chèn ép đến mức thành một gia tộc nhỏ bé không người biết đến. Đến lúc đó sẽ nhận toàn bộ cười nhạo, nhận toàn bộ khinh nhục.
Những điều này đều là thứ mà Phù Thiên vĩnh viễn không muốn thấy.
Vào lúc Phù Thiên đang thất lạc, mạch nước ngầm của đỉnh Kỳ Sơn bắt đầu chuyển dời.
Ai cũng biết Phù gia sắp xong rồi, chỉ kém mỗi hình thức cuối cùng mà thôi. Cho nên vị trí của gia tộc xếp thứ ba này được vô số cường hùng tha thiết mong ước.
Về đêm, bảy mươi hai phòng trong điện Kỳ Sơn, mỗi phòng đều có mục đích riêng. Hoặc im lặng gặp thế lực phụ thuộc, hoặc những kẻ không có chỗ dựa thì hợp tác, kết thành liên minh.
Trong đó, thuộc hạ của đỉnh Lam Sơn hai nhà Dương, Lưu đương nhiên là liên minh lớn nhất. Có không ít gia tộc loại nhỏ hoặc môn phải nhỏ không trèo được lên đến đỉnh Lam Sơn, nhưng lại dựa vào hai nhà Dương, Lưu thì cũng coi như được dựa bóng mát cây đại thụ.
Bên hải vực Vĩnh Sinh cũng đã an bài thế lực của mình từ sớm. Gia tộc Trần là gia tộc uy tín lâu năm của tgbp, là đại gia tộc gần với ba đại gia tộc nhất. Nhiều năm qua đã nuôi nấng dã tâm thay thế một trong ba gia tộc lớn nhất, bây giờ vừa vặn có cơ hội, đương nhiên Trần gia sẽ không chịu buông tha nên đã hợp tác liên minh với hải tộc Vĩnh Sinh.
Hải vực Vĩnh Sinh và đỉnh Lam Sơn, ai cũng biết rõ rằng thế lực bên nào đoạt được vị trí cuối cùng trong hàng ghế ba đại gia tộc, liệu ai có ưu thế chiếm được hai trong đỉnh ba chân này. Vậy nên từ âm thần hơn thua nay phát triển thành tranh đấu quang minh chính đại.
Mà những môn phái cỡ nhỏ kia tua không bị hai gia tộc lớn chiếm đoạt nhưng cũng nhìn chằm chằm vị trí của ba gia tộc lớn nhất. Vì vậy mà riêng phần mình tự kết lại sưởi ấm, tạo thành mấy chi nhỏ liên minh.
Trong đó, có một chi tên là liên minh Cuồng Hải với những người phân tán là có thực lực cường đại nhất. Đám này là chư hùng liên minh sớm nhất ngoài Kỳ Sơn.
Mà những người phân tán đã tìm đến ngoài điện từ buổi tối thì lại lấy được vào một phân đội nhỏ của liên minh Linh Sư Thái là liên minh nổi trội nhất. Vì trước kia tu vi Tru Tà của Linh Sư Thái với thành Lộ Thủy một trận thành danh. Được rất nhiều người hoan nghênh.
Bên ngoài trụ Hồng Quang bất ngờ đứng giữa cũng là phân đội nhỏ dẫn đầu một nhóm lớn người phân tán. May mà có thể đào thoát, cũng phong trần mệt mỏi chạy đến đây.
Dù thực lực của họ là đứng đầu, trong đấy vẫn có nhiều người không có tư cách tiến vào bảy mươi hai điện ở Kỳ Sơn, họ không xứng. Nhưng được cái là họ thắng bằng số lượng.
Trong bóng tối, ba đội ngũ bí ẩn cùng mai phục trong bóng đêm. Bọn họ hoặc là toàn thân quần áo đen, hoặc là có tướng mạo kỳ quái, hoặc là tà khí bức người.
Núi Kỳ Sơn về đêm dù đèn đuốc sáng trưng nhưng giữa bọn họ đều có có vẻ thân thiện, phân doanh phân trại.
Nhưng vào lúc này, trăng sáng vừa treo cao, đồng lửa bên dưới, tất cả các doanh trại đang ba hoa khoác lác hoặc múa kiếm múa thương. Tất cả đều chiếm cứ địa bàn của riêng mình, chờ đợi trước một đêm đại chiến.
Nhưng mà, lúc này có một nam một nữ lưng cõng một đứa bé chậm rãi đi lên từ dưới chân núi. Ba người đeo mặt nạ, dù không thấy rõ bộ dáng nhưng từ thân hình là có thể khẳng định nam nữ đều rất trẻ. Cơ thể nam nhân cao ngất, nữ thì có dáng người cao gầy. Mảnh da thịt lộ ra ngoài thì trắng nõn như tuyết, vô cùng mịn màng.
Ba người có trang phục kỳ quái. Càng kỳ là hơn là ba người này không giống đám người ngoài điện kia. Địa bàn của ai ở đâu thì ngồi tại đó. Sợ nước giếng phạm nước sông, xảy ra chuyện gì. Ba người này thì ngược lại, buông lỏng đi lại bốn phía, hình như đang tìm kiếm ai đó.
"Này, đứng lại!" Đúng lúc này, cạnh một đống lửa cách đó không xa, có mấy người đang ăn thịt uống rượu hét lên với ba người. Đại sư huynh cầm đầu đám người này ngửa đầu uống xong một ngụm, loạng chà loạng choạng đi tới, trong đôi mắt tràn đầy ý trêu tức. Liếc nam rồi liếc nữ, trên mặt hắn lộ ra ý cười.
"Ui, vị tiểu nương tử này, đêm hôm khuya khoắt còn đeo mặt nạ làm gì vậy?" Nói xong, hắn cao hứng bừng bừng nhìn về mấy sư huynh đệ sau lưng, ồn ào nói: "Với kinh nghiệm của ca ca đây thì thời điểm này mà còn đeo mặt nạ thì một là một nữ nhân xấu xí, hai là một mỹ nữ xinh đẹp tuyệt trần! Mọi người cược bên nào đây?!"
"Được lắm, ta cược một trăm tử tinh, chắc chắn là một nữ nhân vô cùng xấu xí."
"Chẳng thế à, đeo mặt nạ lúc này thì chắc chắn là xấu đến xúc phạm người nhìn. Ta cược một trăm."
"Các ngươi đều cược nàng xấu xí, vậy ta đây sẽ cược nàng xinh đẹp. Ta ra năm trăm!"
Mấy người sư huynh đệ nghe được lời của sư huynh cười ha ha cả một đám, không ngừng trêu chọc.
Hiển nhiên mấy tên này cản ba người trước mắt lại thì có mục đích gì được. Đương nhiên chỉ là tiết mục để họ trợ hứng mà thôi.
Mấy người này là một đám gọi là liên minh chính phái. Lúc này không chỉ không phát huy bộ dáng chính nghĩa của mình mà ngược lại ngôi nhìn kịch vui về bên này. Cũng có mấy người tâm địa thiện lương, dù không phải xem kịch vui nhưng cũng chỉ âm thầm mặc niệm cho người đeo mặt nạ thần bí. Dù sao đây chính là liên minh nổi tiếng của chính phái, thập nhị tử Quân Sơn.
Thập nhị tử Quân Sơn dù đang ở bên ngoài Kỳ Soơn, không có tư cách được hưởng quyền cư trú nhưng trong vạn người ngoài điện cũng coi như là nhân vật nổi tiếng. Tu vi của thập nhị tử không tệ, lại thêm kiếm trận hợp thể của mười hai người vô cùng lợi hại. Vì vậy, rất người không muốn dây vào bọn chúng.
Bây giờ thấy người thần bí đeo mặt nạ bị ngăn lại cũng chỉ có thể bị ai cho bọn họ.
Có một số người còn cảm thấy đáng tiếc thay cho nữ nhân đeo mặt nạ kia. Vì nếu bị mười hai người này nhìn trúng thì hầu như không có kết quả tốt đẹp gì.
Nếu nàng ta thật sự là một nữ nhân xấu xí thì sẽ lấy lí do là nàng khiến bọn đệ tử thua cược, sẽ bị đánh chửi cho hả giận. Còn nếu nàng là một mỹ nữ thì đương nhiên đám người này sẽ nổi lên sắc tâm, tìm cớ vũ nhục nàng.
Mấy thủ đoạn không đứng đắn trong giang hồ như thế này, bọn họ nhìn nhiều rồi.
Bởi vậy, có người thì xem kịch vui, có người lắc đầu thở dài, giận mà không dám nói gì. Mà dù có dám lên tiếng thì cũng không muốn nói. Tội việc gì phải gây phiền toái vào thời điểm này chứ.
"Là đẹp hay xấu, để ông đây xem là biết hay sao?" Cầm đầu là đại sư huynh đắc ý liếc bốn phía. Không ai dám ra tay giúp đỡ hệt như hắn ta dự liệu. Vì vậy, hắn duỗi bàn tay dính dầu mỡ ra, với tới phía cô gái đeo mặt nạ đó.
"Xoẹt!"
Đột nhiên, một tia sáng lạnh lóe lên. Một khắc sau, trên mặt đại sư huynh Quân Sơn vừa treo nụ cười trêu ngươi lúc này nghẹn họng nhìn trân trối vào cổ tay bị đứt rời của mình.
Vết cắt chỉnh tề, thậm chí còn không có máu chảy ra, diễn ra nhanh đến mức cơ thể chưa kịp phản ứng lại mà chảy máu.
"A... A.. A!"
Lại nói tiếp, đại não đại sư huynh Quân Sơn bị cơn đau thấu xương tập kích, tay còn lại ôm tay bị chém đứt bàn tay. Thống khổ ngồi xụp người xuống kêu rên liên hồi.
Lúc này, một đám người vốn mang theo tươi cười xem náo nhiệt đều bị dọa chết khiếp.
Dưới mặt nạ, sắc mặt Hàn Tam Thiên lạnh như băng.
- -----------------