Tần Sương lạnh lùng nói. Tuy rằng chuyện này CÓ thể mang lại áp lực lớn từ du luận, nhưng Tần Sương là người dám làm dám chịu.
Vì sự an toàn của những đệ tử khác, làm việc độc ác một chút, có đôi khi là chuyện phải làm.
"Nhưng nếu làm như vậy, sẽ có rất nhiều đệ tử vô tội bị liên lụy. Cũng không phải là tất cả đệ tử của Ngũ Lục phong đều theo chân sư phụ của bọn họ."
Hàn Tam Thiên lắc đầu.
Càng quan trọng hơn là, tiếp theo, có thể chúng ta sẽ còn cần dùng đến bọn họ."
Hàn Tam Thiên tiếp tục nói.
"Đại quân kỳ thú đã giúp đỡ tôi, một bộ phận rất lớn đều là khế ước thú của Dược Thần các, chỉ cần phá vỡ khế ước của bọn họ, thì chúng nó sẽ chết đi rất nhiều. Nhưng mà, không phải là bây giờ, chắc chắn là Vương Hoãn Chi sẽ phá vỡ khi nào trận chiến bắt đầu, khiến cho tôi trở tay không kịp. Cho nên, nếu như lại dựa vào kỳ thủ để kiềm chế người của Dược Thần các, là chuyện không có khả năng."Hàn Tam Thiên trầm tư một lát rồi nói.
“Sở dĩ tôi không cần đệ tử của phải Hư Vô, đó là bởi vì cuộc chiến trước đây rất là phức tạp, đệ tử của phải Hư Vô đi lên đều là chịu chết một cách vô ích, nhưng cũng không có nghĩa là bọn họ vô dụng, khi tôi quá suy yếu, tôi chỉ sợ nếu như tôi muốn dùng người, thì nhân số cũng quá ít.”
Tần Sương nghe nói như thế, ngay lập tức không nhịn được nhíu mày nói: “Nhưng mà, nếu như không tra rõ gian tế, dùng bọn họ có thể sẽ mang đến cục diện càng hỏng bét hơn nữa."
"Về mặt gian tế cho quân địch thì đương nhiên là phải tra, nhưng mà, không phải là để chúng ta đến tra."
Hàn Tam Thiên nhẹ giọng nói.
Sau đó, Hàn Tam Thiên nhẹ nhàng ngoắc tay một, Tần Sương đi lại nơi nay, Hàn Tam Thiên nói cho hai người nghe một cách rõ ràng về kế hoạch của chính mình.Sau khi nghe xong, hai người nhẹ giọng cười, gật gật đầu, sau đó, tiếp tục cùng với Hàn Tam Thiên du sơn ngoạn thủy.
Sau khi mặt trời lặn.
Một đạo thân ảnh, lén lút chạy ra bên ngoài phải Hư vô. Sau đó, một đường hoảng hốt nhưng cũng cần thận hướng về phía đại bản doanh phía dưới chân núi của Dược Thần các mà đi đến.
Nhưng còn chưa đến được đại bản doanh, thân ảnh kia liên bị thị vệ được Diệp Cô Thành giao cho việc canh giữ dưới chân núi ngăn lại.
"Đang làm cái gì đấy?"
Thị vệ lạnh giọng nói, rút kiếm đặt lên cổ của thân ảnh kia.
Người nọ nhanh chóng dơ tay lên, đồng thời tay phải còn dơ một cái lệnh bài nho nhỏ:
"Đại gia tha mạng, người một nhà, là người một nhà."Tên thị vệ nhìn thấy lệnh bài trong tay hắn ta, cầm lấy, sau khi nhìn thoáng qua, xác nhận cùng với người bên cạnh, lúc này mới buông kiếm ra.
“Ta muốn gặp Diệp sư huynh, ta có chuyện quan trọng muốn báo cáo."
Hai người thị vệ gật đầu, thu kiếm lại, cũng không quay đầu lại mà chỉ chỉ vào bên trong:
"Đi vào đi."
Thấy được cho đi, người kia bước nhanh về phía một cái lều trại ở bên trong.
Bên trong cái lều, Diệp Cô Thành đang uống rượu, lúc này, người kia vội vàng chạy vào trong:
“Gặp qua Diệp sư huynh, gặp qua sư phụ và các vị sư thúc sư bá."
“Là Miễn Nhi sao, đứng lên đi."
Thủ phong trưởng lão lạnh nhạt nói, uống xong một ngụm rượu, hắn ta hỏi:. Truyện Quân Sự
"Tới đây vội vàng như vậy, có phải là có tin tức gìhay không?"
Người nọ củi đầu chán nản nói:
"Thật ra sau khi giành được chiến thắng, ta dựa theo mệnh lệnh của Diệp sư huynh, vẫn luôn giám thị Hàn Tam Thiên. Nhưng mà thấy cũng lạ, đến giữa trưa Hàn Tam Thiên bỗng nhiên mang theo lão bà đi du sơn ngoạn thủy."
"Du sơn ngoạn thủy?"
Ngô Diễn nhướng mày:
"Ngươi không nhìn lầm đấy chứ?"
"Sư bá, đệ tử tuyệt đối không dám nhìn lầm."
Diệp Cô Thành khoát tay, ý bảo Ngô Diễn không nên không tin tưởng đệ tử của chính mình, lạnh giọng nhìn về phía mọi người, nói:
Tên Hàn Tam Thiên này cũng thật là có tính kiên nhẫn nhỉ? Lúc này còn có tâm trạng sao?”
"Ha ha, cái tên rác rưởi Hàn Tam Thiên kia, thật sự nghĩ rằng mới thắng được một trận nhỏ, thì có thể thắng thật hay sao?"Ngũ phong trưởng lão khinh thường quát.
“Rác rưởi chính là rác rưởi, có một câu nói rằng, một khi tiểu nhân đắc chí thì sẽ nói năng lộn xộn, câu này dùng để nói về Hàn Tam Thiên quả đúng là rất thích hợp. Được thôi, để nhìn xem hắn còn có thể ra vẻ được đến lúc nào, cho viện quân của chúng ta đến đây rồi, bây giờ Hàn Tam Thiên cười vui vẻ đến như thể nào, thì lúc đó sẽ khóc thê thảm đến như thế ấy."
Lục phong trường lão cũng tức giận quát lớn.
"Nói đùng lắm!"
Thù phong trưởng lão cũng phụ họa theo nói.
Diệp Cô Thành nhíu mày, đặt ánh mắt lên người Ngô Diễn, muốn nhìn xem ông ta có ý kiến gì không.
Trực giác nói cho hắn ta biết rằng, Hàn Tam Thiên không thể bất cần đến như vậy được, tuy rằng hắn quả đúng là đã giành chiến thắng, có tư cách để kiêu ngạo, nhưng hắn cũng phải hiểu được rằng, đại quân dưới chân núi của Dược Thần các tuy bại nhưng vẫn chưa rút lui, cũng đồng nghĩa với việc uy hiếp vẫn còn tồn tại.Ngô Diễn cau mày, tự hỏi một lát, đứng dậy nói:
“Ta thấy việc này chỉ sợ là không đơn giản đến như vậy, tên Hàn Tam Thiên này chúng ta cũng coi như là đã đánh qua mấy lần, nhìn cách hắn nói chuyện và làm việc, chỉ sợ cũng không phải là một kẻ làm việc lỗ mãn. Ta nghi ngờ rằng..."
"Sư bá, ngươi đang nghi ngờ Hàn Tam Thiên cũng đang cố ý dùng thủ thuật che mắt chúng ta?"
Diệp Cô Thành nói.
Thật ra, đây cũng là điều mà Diệp Cô Thành đang nghi ngờ, đừng nói là Hàn Tam Thiên, chỉ cần người có một chút đầu óc thôi thì cũng sẽ không thả lỏng như thế mới đúng.
"Đúng vậy."
Ngô Diễn gật đầu.
Diệp Cô Thành đang định nói chuyện, lúc này, ngoài cửa lại có một tiếng thông bảo. Ngay sau đó một người vội vàng tiền vào, quét mắt nhìn tất cả mọi người ở đây, lại nhìn thoáng qua cái người tên làMiễn Nhi ấy, sau đó quỳ trên mặt đất rồi nói:
"Diệp sư huynh, việc lớn không tốt."
Hai người này đều là gian tế chạy ra từ phái Hư Vô, nhưng chỉ mới không đến nửa giờ, lý do chạy đến lại hoàn toàn khác nhau, khiến cho những người ở đây đều vô cùng nghi ngờ.