Thân là Y thánh của thế giới Bát phương, trên đời này không có bất kỳ người nào có thể biết rõ hơn lão ta, sau khi Hàn Tam Thiên đi rồi quay lại, một thân trọng thương lại có thể hoàn toàn biến mất khó khăn đến như thế nào.
Cho dù là bản thân lão ta, hơn nữa có thiên tài địa bảo, cũng rất khó có thể hoàn thành trong khoảng thời gian ngắn như thế.
“Rốt cuộc ngươi là loại yêu quái gì vậy? Hàn Tam Thiên ơi Hàn Tam Thiên, ngươi quả đúng là mối họa lớn ở trong lòng ta, nếu như không diệt trừ ngươi, quãng đời còn lại của ta còn gì là bình an nữa?”
Lầm bầm nói nhỏ xong, ánh mắt Vương Hoãn Chi kiên định, tức giận quát:
"Để cho mọi người đi lên hỗ trợ đi, đồng thời, đi tìm Tiên Linh sư thái mượn mấy người đến đây.”
"Nhưng thưa tôn sư, phía bên Tiên Linh sư thái đang giao chiến với hai nhà Phù Diệp, tùy tiện sang bên kia mượn người, chỉ sợ sẽ ảnh hưởng đến chiến cục bên kia mất."
"Bảo bà ta cứ chịu đựng một chút, chờ phía bên chúng ta thu quân rồi, sẽ phái người viện trợ bà ta kịp lúc.”
Gương mặt Vương Hoãn Chi lạnh như băng nói.
Thuộc hạ sửng sốt một chút rồi nói:
“Nếu Tiên Linh sư thái thất bại, như vậy sẽ mang đến lợi ích lớn cho hai nhà Phù Diệp, cũng sẽ gây bất lợi lớn cho tương lai và vận mệnh của chúng ta, tôn chủ, ngài hãy suy nghĩ lại đi.”
Ngay lập tức Vương Hoãn chi tức giận quát:
"Ta còn cần ngươi phải dạy ta làm việc hay sao?"
"Thuộc hạ không dám, thuộc hạ cũng chỉ nghĩ cho tương lai của Dược Thần các thôi."
Nghe nói như thế, giọng điệu của Vương Hoãn Chị cũng dịu đi, cũng lúc ấy, lão ta cũng hiểu được, tủy tiện lấy nhân mã của Tiên Linh sư thái, sẽ tạo thành sự rung chuyển rất lớn về phía bên Tiên Linh sư thái:
"Nếu như cuộc chiến kia thua, sao ta lại không biết nó sẽ ảnh hưởng đến tổng chiến dịch của chúng ta như thế nào chứ, thậm chí sẽ còn ảnh hưởng đến tương lai của chúng ta. Nhưng mà, nếu như chúng ta không diệt trừ tên Hàn Tam Thiên ở trước mắt này, thì Dược Thần các của chúng ta căn bản không còn tương lai gì nữa."
Thuộc hạ vừa nghe thế liền nói:
"Ty chúc đã hiểu rồi, vậy ti chức sẽ đi điều nhân mã ngay."
“Thúc dục viện quân của hải vực Vĩnh Sinh một chút."
“Vâng.”
Chờ tên thuộc hạ kia đi rồi, Vương Hoãn Chi mới nhìn thoáng qua các cao thủ ở bên người, sau đó, quát lớn:
"Tất cả mọi người không cần hoảng sợ, chúng ta có thể đánh bại hắn lần thứ nhất, thì cũng có thể đánh bại hắn lần thứ hai. Dựa theo sách lược ban đầu mà làm, lên cho ta!”
Có những lời này của Vương Hoãn Chi, cùng với một đám cao thủ bên người lão ta đang bay đến trợ trận, lúc này, hơn năm vạn người của Dược Thần các, dưới sự dẫn dắt của nhiều cao thủ, phân tán ra chỉ trong nháy mắt, mở rộng chiến trường.
Hàn Tam Thiên và Minh Vũ, Thiên Lộc Tì Hưu, ngay lập tức dựa vào nhau, hai người một thú đưa lưng về phía nhau, hỗ trợ nhau phòng ngự.
“Ngươi còn có thể kiên trì được không?"
Minh Vũ ngưng tụ vòng tròn nước ở trước mặt mình, nhẹ giọng hỏi Hàn Tam Thiên.
Dựa vào nàng ta rất gần, Hàn Tam Thiên còn có thể ngửi được mùi hương riêng biệt nhè nhẹ trên cơ thể nàng ta:
"Đương nhiên là không có vấn đề gì. Nhưng mà, tại sao cô lại đến đây?"
"Trước đây ta thay người dẫn Thiên Lộc Tì Hưu đi, sau đó lại phát hiện nó không đuổi kịp, lo rằng nó lại quay về tìm người gây phiền toái, cho nên mới quay về nhìn xem sao, lại ở trên đường gặp được mẹ con các nàng. Ban đầu cứ định rời đi như vậy, ai biết được Tiểu Thiên Lộc Tì Hưu bỗng nhiên cảm thấy người đang gặp nguy hiểm, cho nên ta mới cùng bọn họ lại đây nhìn xem ngươi có chuyện gì cần giúp đỡ hay không.”
Minh Vũ lạnh nhạt nói.
Hàn Tam Thiên mỉm cười, vỗ vỗ đầu của Tiểu Thiên Lộc Tì Hưu:
“Không uổng công nuôi mày lớn lên trong ngần ấy