Lúc trước Hàn Tam Thiên mua biệt thự sườn núi là vì
muốn Tô Nghênh Hạ có điều kiện để chạy bộ vào
sáng tốt hơn. Nhưng mà sau khi mang thai, Tô
Nghênh Hạ đã bỏ qua chuyện chạy bộ vào sáng sớm
này, đương nhiên không thể trách cô lười biếng, mà là
hiện tại cô không thể làm như vậy.
Bây giờ thân là một người mẹ, Tô Nghênh Hạ có quả
nhiều chuyện phải bận tâm. Cho nên cũng không rảnh
lo chuyện này.
Sáu giờ sáng, không cần chuông báo kêu, Hàn Tam
Thiên đã tỉnh dậy. Đây là thói quen đã hình thành
nhiều năm.
Nhìn Tô Nghênh Hạ đang ngủ say, Hàn Tam Thiên
cần thận mặc quần áo vào rời khỏi biệt thự.
Không khí khu biệt thự Vân Đỉnh vẫn như cũ, là nơi tốt
nhất ở thành phố Thiên Vân. Hơn nữa bây giờ vì
nguyên nhân Hàn Tam Thiên đang ở chỗ này nên giá
cả của khu biệt thự đã sớm tăng lên gấp đôi, vả lại có
tiền cũng chưa chắc mua được. Bởi vì rất nhiều người
đều hy vọng bỏ ra thêm nhiều tiền để trở thành hàng
xóm của Hàn Tam Thiên. Nhưng mà những người vốn
dĩ đã ở đây, sao có thể vì tiền mà mà bỏ qua chỗ ưu
thế đã có sẵn này?
Chạy xuôi theo đường núi lên trên, Hàn Tam Thiên
từng chạy với Tô Nghênh Hạ chạy qua con đường này
rất nhiều lần. Bây giờ quay lại nơi cũ, rất nhiều hồi ức
nổi lên trong lòng, Hàn Tam Thiên không biết quãng
thời gian như thế này còn có thể tiếp tục bao lâu, anh
chỉ có thể dùng sức nắm chặt lấy thời gian này mà
thôi. Làm một người xứng với chức danh chồng và
cha.
Đi vào đỉnh núi, hơi lạnh xâm nhập vào người không
dễ chịu gì, thổi vào mắt giống như dao cắt.
"AI" Hàn Tam Thiên vốn cho rằng chỉ có mình anh mới
ở nơi này giữa mùa đông tự mình chuốc lấy khổ.
Không ngờ trên đỉnh núi còn có một người đang đứng.
Hàn Tam Thiên đi về phía trước mới phát hiện người
kia là một ông lão, râu trắng dài, dáng vẻ cốt cách
thoát tục, giống như một thần tiên từ trên trời giáng
xuống.
"Ông lão, đang giữa mùa đông ông không sợ lạnh
sao?” Hàn Tam Thiên hỏi.
Ông lão cười một cái nói: “Chẳng lẽ cậu cũng không
sợ?”
“Tôi là thanh niên, thân thể khỏe mạnh, chút lạnh này
đã đáng là gì, ông không thể so với tôi được." Hàn
Tam Thiên đáp.
Ông lão vuốt râu, quay đầu nhìn Hàn Tam Thiên:
“Chẳng lẽ lớn tuổi nhất định phải trốn ở trong nhà?”
Hàn Tam Thiên không ngờ tính ông lão này lại lại
bướng bỉnh như thế, nói ông ấy như vậy khẳng định
sẽ không vui, vội vàng bảo: “Ÿ của tôi không phải như
vậy, chỉ là ông nên suy nghĩ cho thân thể mình. Lỡ
may bị cảm mạo gì đó coi như không hay.”
Đương nhiên, Hàn Tam Thiên không sợ đắc tội với
ông ta, mà chỉ không muốn cãi nhau với một ông lão.
- -----------------