Trong lúc thập tử nhất sinh của Hàn Tam Thiên, nó lại xuất hiện.
Hơn nữa, còn mang theo luồng ánh sáng trắng và vàng mờ nhạt.
Trong ánh sáng mờ nhạt đó, còn có kèm theo hai tia sáng màu trắng vô cùng kì lạ, ánh sáng trắng màu nước lan tỏa xung quanh cơ thể Hàn Tam Thiên, dường như thêm vào vòng ánh sáng đang bao bọc xung quanh Hàn Tam Thiên, tia sáng màu trắng và màu xanh không ngừng xuyên qua trán thâm nhập vào cơ thể Hàn Tam Thiên.
Cùng với sự thâm nhập của tia sáng màu trắng và màu xanh vào cơ thể, cơ thể Hàn Tam Thiên lập tức có sự biến hóa lạ thường.
Máu trên vết thương ở cánh tay trái bị ngọc kiếm chém lúc nảy từ từ ngưng chảy, rồi lập tức kết thành sẹo, vết sẹo lại nhạt dần rồi biến mất, những vết thương do trận mưa kiếm của Áo Thế để lại trên ngực Hàn Tam Thiên, từng cái từng cái liền bị xóa sạch.
Còn ánh sáng màu nước và màu trắng lại không ngừng tỏa ra xung quanh, thậm chí gặp nước lại tỏa ra vô cùng mãnh liệt, nhưng vòng ảnh sáng và cả Hàn Tam Thiên ở trong nó đều không có bất cử động tĩnh gì.
Mà ánh sáng màu xanh và màu trắng được tạo ra bởi đá ngủ hành hấp thụ ngọc hoa trung, đương nhiên sẽ có tác dụng chữa trị thần kì, còn màu nước được tạo thành bởi đá ngủ hành hấp thụ Châu thần Nhan, mà châu thần nhanh chính là bảo vật của cung bích ngọc, Ngưng Nguyệt đã từng nói rằng, nước của Châu thần nhãn có thể nhấn chìm vạn vật, biến nước thành kiếm, kéo dài ngàn dặm, là vật vô cùng quý báu, lúc này do nó thủy khắc thủy, không dám nói rằng nó có thể so bì với kích thủy thần, nhưng dù gì nó cũng có thể sống trong nước.
Đồng thời, trong kim quang của đá ngủ hành, sau khi tiếp xúc với Hàn Tam Thiên, liền biến thành màu đất. Thổ hành trong đá ngũ hành giúp Hàn Tam Thiên ép nước bên trong cơ thể ra ngoài.
Dần dần, mắt Hàn Tam Thiên hé mở ra, lúc nhìn thấy thế giới xung quanh toàn là nước, hắn đột nhiên sững người, lúc định thần lại thì phát hiện cơ thể ở trong vòng ảnh sáng bình yên vô sự mà hít thở, đột nhiên hướng ánh mắt nhìn Ngũ hành thần thạch.
“Lại là người cứu ta sao?” Hàn Tam Thiên vô cùng cảm kích nói với Ngũ hành thần thạch.
Trên đỉnh Lam Sơn,ông liệt hỏa thêu đốt vạn dặm, cũng chính là nó xuất hiện giúp hắn, nếu không bản thân bây giờ đã trở thành con lợn quay.
Hôm nay, ở trong nước sâu, cũng chính nó xuất hiện giúp hắn không trở thành xác chết trôi. Nhưng ngũ hành thần thạch không giống với trước đây.
Trên bề mặt của nó đã có thêm hai màu sắc nữa, một là thủy sắc, một là lục sắc.
Mà hai màu sắc này, cũng không hoàn toàn là màu của nước mà là màu xanh bình thường, đều có đặc điểm riêng biệt của chúng, mà loại màu sắc này Hàn Tam Thiền đã từng nhìn thấy.
Nghĩ tới nghĩ lui, Hàn Tam Thiên đột nhiên vỗ trán, trời ơi, hai màu sắc này chẳng phải là màu sắc của chấu thần nhan và ngọc hoa trung sao?
Mỗi lần bản thân đem nhưng thứ này cất giữ vào trong chiếc nhẫn, còn Ngũ hành thần thạch luôn đặt ở trong, chẳng lẽ ngũ hành thần thạch trong quá trình này đã âm thầm nuốt chững hai thứ này sao?
Mặc dù chuyện này vô cùng kì lạ, nhưng nếu như đây là sự thật, vậy bí mật về sự mất tích của châu thần nhan và ngọc hoa trung sẽ thực sự được giải đáp.
Phòng trong phòng ngoài, giặc trong nhà mới không thể phòng.
Nhìn màu sắc trên ngũ hành thần thạch, Hàn Tam Thiên dường như có thể chắc chắn rằng, đây chính hành vi của tên ăn trộm này.
“Tên tiểu tử nhà người rõ ràng chỉ là một hòn đá, vô duyên vô cớ lại nuốt châu thần nhan và ngọc trung hoa của ta làm gì?” Hàn Tam Thiên vô cùng khó hiểu, buồn rầu hỏi.
“Nhưng mà đã cứu ta hai lần, món nợ nay ta sẽ tìm người tính sau.” Hàn Tam Thiên dở khóc dở cười, một lần là cứu hắn trong lửa, một lần cứu hắn trong nước, thật sự đã làm theo câu nói đó, cứu hắn trong lúc nước sôi lửa bỏng, đúng là trong lúc nước sôi lửa bỏng thật.
Nhìn xung quanh mênh mông là nước, Hàn Tam Thiên chau mày lại: “Cứu thì cũng đã cứu rồi, nhưng làm sao có thể thoát ra chứ?”
Nhìn thấy cảnh này, khiến Hàn Tạm Thiên bất giác nhớ lại trận lửa cuồn cuộn của ông liệt hỏa, cũng khiến hắn nhớ đến cuộc thử thách ngũ hành trước khi có được ngũ hành