Một chưởng chậm rãi áp sát về phía Hàn Tam Thiên, Hàn Tam Thiên đã nhắm chặt hai mắt lại cũng có thể cảm nhận được khí tức vô cùng mạnh mẽ của nó đang cách mình càng ngày càng gần, thậm chí gần đến mức Hàn Tam Thiên có thể cảm nhận được sự khó thở, trái tim bỗng nhiên dừng lại.
Nhưng Hàn Tam Thiên vẫn lựa chọn đứng yên chờ đợi như cũ.
Am!!
Đột nhiên, tất cả đều im lặng.
Đến khi Hàn Tam Thiên mở to mắt ra nhìn, phật chưởng vẫn chưa đánh được đến trên người anh, cũng chưa hề ép cơ thể anh đến mức vụn nát, ngược lại, tất cả đều như bình thường.
Hàn Tam Thiên nở nụ cười.
“Ngươi cười cái gì chứ?"
Yêu phật lạnh giọng quát.
“Tôi cười rằng tôi vẫn còn sống.Hàn Tam Thiên nói.
Ngu ngốc! Nguơi còn sống, đó là bởi vì bỗn tọa có lòng từ bì mà thôi, không muốn giết một con kiến như ngươi."
Yêu phật lạnh giọng nói.
"Yêu phật thì sao có thể từ bi được chứ? Ông không giết tôi, căn bản là bởi vì ông không giết được tôi."
Hàn Tam Thiên nói.
Chỉ cần kim cương phật chưởng của bon toa xuất hiện, người chắc chắn sẽ phải chết không nghi ngờ gì, vừa rồi, ngươi còn chưa được chứng kiến sự lợi hại của ta hay sao?"
Yêu phật nói.
Phải thế không? Vậy ông không cần phải từ bi nữa đầu, cử đảnh chết tôi đi.”
Hàn Tam Thiên cười một cách tự tin rồi nói.
Ngạo mạn, ngươi cho rằng bổn tọa không dámu?"
Yêu phật quát.
"Đúng vậy, ông chinh là không dám."
Hàn Tam Thiên cười nói.
Yêu phật mở lỏn hai mắt, một cỗ kim quang trực tiếp bắn ra từ hai mắt, nhanh chóng đánh úp về phía Hàn Tam Thiên.
Am!!
Phật quang vạn trượng, kim quang chợt hiện lên, cho dù cách Hàn Tam Thiên rất xa, nhưng Hàn Tam Thiên vẫn có thể cảm nhận được cô cảm giác áp bách rất mạnh đó, loại cảm giác áp bách này khiến cho người ta cảm thấy hoảng hốt, thậm chỉ là tuyệt vọng
Đây là sự áp chế thực lực một cách tuyệt đối!
"Muốn gây động tĩnh lớn như vậy để làm gì? Ông cho rằng, tôi sẽ sợ ông hay sao?"
Hàn Tam Thiên không hề hoang mang chút nào, quát lớn,"Xoát!"
"Am!"
Đột nhiên, ngay lúc Hàn Tam Thiên vừa lớn tiếng quát một câu nhưng anh vẫn đứng yên bất động, đạo kim quang kia vừa mới cách anh không được nửa thước kia lại bỗng nhiên chuyển hướng sang nơi khác. Ngay sau đó, lại nổ tung ở một chỗ khác.
Cà mặt đất, cũng bởi vì vụ nổ ấy mà ầm ầm run rẩy.
“Sao bỗng nhiên lại đánh trật rồi? Lại là do ông từ bi à, ông hoàn toàn không dám đánh tôi, sợ gì chứ?”
Hàn Tam Thiên cười nói.
Trong mắt yêu phật hiện lên một tia hoảng hốt, mạnh mẽ bình tĩnh nói:
“Bổn tọa. Đương nhiên là bởi vì bổn tọa từ bi, bởi vì, bồn tọa chính là phật."
"Lúc này rồi, ông vẫn còn muốn tiếp tục giả vờ nữa hay sao?"Hàn Tam Thiên lắc lắc đầu,
Yêu phật sửng sốt, một lát sau, hắn ta lạnh giọng nói:
"Sao ngươi có thể phát hiện được?"
"Bắt đầu từ lúc ông không ngừng nhắc đến búa Bàn Cổ và chuyện tôi chắc chắn phải chết."
Hàn Tam Thiên cười nhạt nói.
Thật ra, lúc bủa Bàn Cổ gãy ngang đó, quả thực là Hàn Tam Thiên cảm thấy rất hoảng sợ, hơn nữa sẽ không hề có chút khoa trương nào nếu nói, lúc đó thậm chỉ Hàn Tam Thiên còn cảm nhận được sự sợ hãi chân chính khi đối mặt với cái chết. Chuyện này đối với Hàn Tam Thiên mà nói, thật sự là rất hiếm gặp.
Nhưng sau khi nghe thấy câu rống giận búa Bàn Cổ đã biến thành bột mịn của tên yêu phật kia, đầu tiên Hàn Tam Thiên cảm thấy kinh hãu, nhưng sau đó anh lại bỗng nhiên nhận ra có chỗ không đúng.
Nếu như những vũ khí bình thường, khi chống lạikim cương phật chưởng của hắn ta nát đi thi cũng
không nói, nhưng mà, búa Bàn Cổ thân là vua của vạn vũ khí thì sao có thể bị một cái phật chưởng bình thường đập vụn được cơ chứ?
Trừ phi, tu vi của yêu phật quả thực đã đạt đến trình độ biến thái, thậm chí có thể miều sát Hàn Tam Thiên đến mấy ngàn lần, nhưng mà, thế giới Bát Hoang còn tồn tại người như thế hay sao?
Không có khả năng còn tồn tại.
Mà cho dù có tồn tại, thì búa Bàn Cổ cũng không thể nào gãy một cách dễ dàng như vậy được chứ?
Cho nên chỉ còn một loại khả năng có thể xảy ra, đó chính là thứ anh đã cầm không phải là búa Bàn Cổ thật sự.
Búa Bàn Cổ đã nhận anh làm chủ, đối với Hàn Tam Thiên mà nói, hoàn toàn không có khả năng không lấy được búa Bàn Cổ thật, cho nên chỉ có một loại giải thích mà thôi, đó chính là nơi này đều là ảo cảnh.
Là chính thần hồn của anh đã đi vào một loại ảo cảnh, cho nên anh mới không cảm nhận được sự tồn tại của sức mạnh của mình.Hơn nữa yêu phật vẫn luôn nhấn mạnh những từ đặc biệt vào lúc mấu chốt, khiến cho Hàn Tam
Thiên bỗng nhiên cảm nhận được, thật ra đó là một loại ám chỉ tâm lý. Dường như, hắn ta vẫn luôn muốn nói cho anh biết rằng, trúng phải kim cương phật chưởng, vậy chắc chắn sẽ phải chết mà không thể nghi ngờ gì.
Cho nên, anh đã cạn kiệt hết sức lực trong khoảng thời gian kia, mà hoàn toàn không có thời gian để suy nghĩ.
Đến khi nghĩ thông suốt những chuyện này rồi, Hàn Tam Thiên quyết định, sẽ mạnh mẽ chống lại kim cương phật chưởng.
Sự thật cũng chứng mình rằng, ý nghĩ của Hàn Tam Thiên là chính xác, từ đầu đến cuối, yêu phật chỉ đang phô trương thanh thế, hắn ta chỉ biết chế tạo ra những loại biểu hiện giả dối làm cho thoạt nhìn qua hắn ta rất là mạnh mẽ, sau đó không ngừng ám chỉ khiến cho tâm tính và tình thần của anh bị sụp đổ.
Hàn Tam Thiên cũng tin rằng, nếu như tinh thần của anh bị sụp đổ, thì chính anh sẽ không bao giờcó thể quay về được với cơ thể của mình nữa.
Về phần thể lực của anh bị tiêu hao với tốc độ nhanh chóng mặt, Hàn Tam Thiên cũng tin rằng đó cũng không phải là do ảnh hưởng của yêu phật, mà có khả năng là do cơ thể của chính anh đang bị hủy hoại.
Sắc mặt yêu phật vặn vẹo, nhìn chằm chằm về phía Hàn Tam Thiên.
Hắn ta tự to rằng mình thông minh nắm được tất cả, nhưng lại bị Hàn Tam Thiên đoán đúng được tám chín phần mười.
“Đây là lần thứ hai, ta mãi mãi cũng không thắng được ngươi. Nguyên nhân, duyên đã hết."
Yêu phật nói xong, hai tay tạo thành hình chữ thập. Ngay sau đó, kim quang ảm đạm dần, cả cơ thể cũng chậm rãi tiêu tán, cuối cùng, tất cả biến mất hết, chỉ để lại một mình Hàn Tam Thiên.
Hàn Tam Thiên nhíu mày, anh bị một câu nói cuối cùng của yêu phật làm cho bối rối, cái gì gọi là lần thứ hai? Hình như anh chưa bao giờ gặp hắn ta, tại sao hắn ta lại nói là lần thứ hai chứ?
Những lời mà hắn ta để lại là có ý gì chứ?Nhưng đủng vào lúc này, đột nhiên Hàn Tam Thiên phát hiện ra không đúng, vội vàng ngồi xuống ngay tại chỗ.
- -----------------