"Anh ta...anh ta chính là người thần bí!" Một kẻ đột nhiên hét lên đầy hoảng sợ.
Giọng nói đó vừa dứt, hiện trường lập lặng ngắt như tờ, một chiếc lá rơi cũng có thể nghe thấy tiếng.
"Từ lâu trên giang hồ đã có lời đồn, kẻ đeo mặt nạ thượng đánh bại hàng vạn hàng nghìn Sơn tướng đỉnh cấp trên Cung Bích Dao khi xưa tự xưng mình là người thần bí. Nhưng mà người thần bí đã chết rồi không phải ư, tất cả mọi người vẫn luôn cho rằng đã có một người có thực lực mạnh mẽ khác đang giả mạo người đó thôi!"
"Nếu như... Nếu như anh ta có thể cứu người từ Vực sâu Vô Tận ra thật, lại còn phá được Thiên lao chỉ có Chân thần mới có thể phá nổi, như vậy... như vậy anh ta thật sự rất có khả năng chính là Chiến thần trên đỉnh Kỳ Sơn, chính là người thần bi!"
Bấy giờ, một người đàn ông trung niên đứng bật dậy, thấp thỏm nhìn Hàn Tam Thiên nói:
"Nếu như người đeo mặt nạ này chính là người thần bí thì đây cũng là chuyện dễ hiểu thôi. Dù sao thì người thần bí cũng đã từng ở đỉnh Kỳ Sơn mở ra Thần mộ mà ngay cả Chân thần cũng không thể làm được."
"Đúng vậy, cũng chỉ có người thần bí mới có thể làm ra những chuyện không thể tưởng tượng nổi, phá vỡ quy luật thông thường như vậy mà thôi."
"Nói vậy thì, anh ta...anh ta là người thần bí thật u?"
Cả đám người tái mét mặt mày, ngạc nhiên đến nỗi đôi mắt cũng sắp rớt khỏi hốc mắt rồi.
Dù cho Hàn Tam Thiên đã đánh một trận lớn ở cung Bích Dao nhưng cũng không có mấy người lại liên hệ anh ta với người thần bí. Thứ nhất, trận đánh ở cung Bích Dao tuy gây tiếng vang rất lớn, thế nhưng chỉ vậy sao đã có thể đánh đồng với người thần bí đã sáng tạo ra công tích vang danh trên đỉnh Kỳ Sơn khi trước.
Thứ hai, người thần bí giống như thần tượng vĩ đại trong lòng mỗi người vậy. Nếu bọn họ tự chủ quan cho rằng thần tượng đã chết thì rất khó để có một ai khác thay thế được vị trí của người ấy, vậy nên họ không cần nghĩ ngợi liền lập tức phủ nhận kẻ mạo danh thần tượng của mình.
Phù Thiên cũng nhìn về Hàn Tam Thiên với ánh mắt khó lòng tin nổi, với tư cách của người tham gia thi đấu trên đỉnh Kỳ Sơn, ông ta đã chính mắt nhìn ngắm phong thái sát phạt khắp nơi của người thần bí.
Thậm chí, không biết bao nhiêu ngày đêm ông ta đã mơ đến việc nhà họ Phù xuất hiện một bậc tài năng ngút trời như vậy.
Nhưng bây giờ, người đó lại xuất hiện ngay trước mắt ông ta!
"Ngươi...Thân thể thật sự của ngươi, thật sự..là người thần bí?" Phù Thiên thì thào cất tiếng.
"Ta không phủ nhận." Hàn Tam Thiên bất đắc dĩ cười khổ, anh còn định trực tiếp thừa nhận thân phận của mình luôn, ai ngờ lại có kẻ lấy một thân phận khác chụp lên đầu anh như vậy chứ.
Người thần bí là anh, thật ra cũng không có gì không đúng.
Vậy cũng tốt, thân phận Hàn Tam Thiên này công bố ra ngoài muộn một chút, có lẽ, hiệu quả lại càng tốt hơn.
Phù Thiên sững người, mọi người đang có mặt cũng ngây ngần.
Mặc dù vừa rồi chính họ đã suy đoán có lẽ Hàn Tam Thiên chính là người thần bí, nhưng vậy cũng không thể khiến người khác giật mình bằng việc chính chủ gật đầu xác nhận.
Phù Thiên sửng sốt một hồi mới có thể chậm chạp mở miệng: "Ngươi chưa chết?"
"Chỉ bằng lão Vương Hoãn Chi?" Hàn Tam Thiên khinh thường cười cười.
Phù Thiên không còn lời nào để đáp trả, ánh mắt của ông ta không tự chủ liếc về hướng của Phù Mãng gần đó, vậy cũng tức là lời đồn giang hồ không phải là giả. Phù Mãng thật sự đi chung với người thần bí!
Ông ta không hiểu nổi, cũng không cam lòng!
Vì sao tên Phù Mãng này, chỉ là một kẻ bị giam giữ trong Thiên lao lại có thể đi chung với người thần bí mà ông ta ngày cũng như đêm đều mong ước chung đường.
Người đó phải là ông ta mới phải!
Ông ta mới là người đứng đầu thật sự của nhà họ Phù!
Ông ta mới là vị vua mà chỉ một kiếm có thể đạp bằng thiên hạ của nhà họ Phù kia!
Giải phóng ca sĩ trong bạn và thư.Chương 2082: Thân thế của Hàn Tam Thiên.
Không thể, tuyệt đối không thể!
Ông ta phải nghĩ ra cách thay đổi cục diện này, đúng lúc này, có một suy nghĩ dần dần mọc rễ nẩy mầm trong đầu ông ta.
Ông ta muốn khiến người thần bí bước đến bên cạnh mình, đó mới là lẽ đúng đắn, chứ không phải để người đó giúp đỡ cho tên Phù Mãng kia!
Nghĩ tới đây, Phù Thiên đột nhiên cười: "Thật ra lúc đầu khi còn trên đỉnh Kỳ Sơn tôi từng có cơ duyên cùng thiếu hiệp đây gặp mặt một lần, khi ấy đã vô cùng khâm phục khí khái hào hùng của thiếu hiệp. Khi trước nghe tin người bị Vương Hoãn Chi dùng kế bẩn ám hại, ta còn đau lòng hồi lâu, không ngờ rằng duyên phận trên đời này thật là tràn đầy bất ngờ, lại có thể gặp được ngươi tại nơi này!"
Hàn Tam Thiên nghe thấy mấy lời này của Phù Thiên, trong lòng âm thầm cười khẩy, nhưng ngoài miệng vẫn lạnh giọng nói: "Đúng vậy, chuyện duyên phận, đúng là tràn đầy bất ngờ!"
E rằng dù Phù Thiên có nằm mơ cũng không thể đoán được bản thân chính là người Trái Đất mà ông ta trước đây vô cùng khinh thường, luôn muốn tìm mọi cách tiêu diệt Hàn Tam Thiên kia!