Nhưng từ điều này cũng dễ dàng thấy được, dung lượng của Long tộc chi tâm vô cùng khổng lồ. Nếu không thì sao nó có thể cung ứng cho nhu cầu của toàn bộ Long tộc được chứ?!
Hơn nữa, muốn thỏa mãn nhu cầu hấp thu của một Long tộc, năng lực vốn có của bản thân Long tộc chi tâm đã rất khủng bố.
Cho nên, cuối cùng Hàn Tam Thiên thúc giục Long tộc chi tâm, điên cuồng hấp thụ sức mạnh tự nhiên của thế giới Bát Hoang. "Nếu tiếp tục hấp thụ, không đến vài năm, linh khí thế giới này của ta sẽ bị tiện nhân này hút sạch. Không có linh khí thì ta sống thế nào được?” Lúc này, bóng trắng một lần nữa lên tiếng. “Ta hiểu, thế giới này chính là Bát Hoang Thiên Thư, Bát Hoang Thiên Thư chính là thế giới này. Cho nên người hút linh khí của thế giới này cũng tương đương với việc gặm nhấm luôn thân thể của hắn." Lâng long hưng phấn nói. truyện ngôn tình
Hàn Tam Thiên gật gật đầu: "Cho nên, bây giờ mày đã biết vì sao tên này lại đột nhiên đến thăm chưa, lại còn nói muốn đưa tao ra ngoài." "Hay, hay lắm. Tam Thiên, chiêu này của ngươi quá hay." Lân long không nhịn được vỗ tay nói. “Cũng không còn cách nào khác. Đã có nhiều người chết ở đây chứng tỏ việc tìm được đường ra là khó như lên trời. Thế giới này là thế giới của người này, cho nên hắn chính là người quy định ra mọi luật lệ. Chơi luật lệ với tên này, chẳng phải là tìm chết hay sao? Nếu mày mà sinh sống trên địa cầu thì chỉ cần nghe một câu là sẽ không thể tin được cái mà hắn gọi là quy tắc." Hàn Tam Thiên cười nói. “Nói cái gì?" "Quyền quyết định cuối cùng sẽ thuộc về chủ sự.” Hàn Tam Thiên cười cười.
Mặc dù lân long chưa từng nghe qua câu nói này nhưng vẫn hiểu ý tứ của nó. Giải thích luật lệ với người đặt ra luật, không phải là nghịch đảo trước mặt quan công hay sao? Hắn muốn chơi thế nào ngươi cũng phải nghe theo. Có làm sai thì sẽ nói là trái với quy tắc, còn làm đúng thì cũng có thể nói quy tắc không cho phép. Tất cả đều do hắn định đoạt.
Hàn Tam Thiên cũng tin là như vậy. Chính bởi vì lý do đó mà ở đây mới có nhiều người chết như vậy, mới lâm vào tình trạng mãi mãi cũng không tìm được cách đi ra ngoài. “Dù ngươi là một tên ti tiện nhưng ngươi nói cũng đúng." Bóng trắng tức giận nói.
Tô Nghênh Hạ mỉm cười: "Cho nên, khi vừa bắt đầu mày đã chắc chắn được nó sẽ tìm đến mày. Bảo sao mày lại để tao đi thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời khỏi đây." “Không có cách nào cả, mọi quy tắc đều do nó định đoạt. Nếu muốn thắng nói thì phải biến thành người chế định quy tắc, chủ động thay đổi." Hàn Tam Thiên cười nói.
Sau đó, Hàn Tam Thiên liếc bóng trắng: "Tao sẽ cho mày một cái tên, gọi là tiếu Bát là được rồi." 15 “Tiểu Bát, sao ngươi không gọi là Vương Bát?" “Là mày tự đòi hỏi, tao không có ý kiến." “Ngươi!”
Sao đó, Hàn Tam Thiên đi đến trước người Tô Nghênh Hạ, kéo tay của cô: “Chuẩn bị một chút, chúng ta đi ra ngoài."
Tô Nghênh Hạ gật gật đầu: “Ừ, được."
Năng lượng trong tay Hàn Tam Thiên khẽ động, ngay sau đó, Long tộc chi tâm vẫn đang điên cuồng hấp thu năng lượng đột nhiên dừng xoay tròn lại. Bay về phía Hàn Tam Thiên.
Bóng trắng Vương Bát nhìn chằm chằm Hàn Tam Thiên thu hồi Long tộc chi tâm vào cơ thể: "Ngươi... Ngươi cứ thể là xong việc?"
Lông mày Hàn Tam Thiên nhíu lại: “Không thì sao?" “Ngươi hấp thụ ta cả một ngày, hút đến tận khi một phần ba linh khí của ta bốc hơi hết. Người được bao nhiêu thì đưa ta một chút chứ? Lúc trước ngươi hấp thụ kỳ thú gì ta đều nhịn, nhưng cái này...”
Vương Bát nhịn đau. Thân là một nguyên gốc Thiên Thư, có thể hóa thân thành một thế giới khác. Dù nhìn qua thì một phần ba linh khí cũng không nhiều lắm nhưng thật ra những linh khí này so ra khổng lồ vô cùng.
Từ trình độ nào đó mà nói thì linh khí của hắn còn cao hơn rất nhiều bất luận một Chân Thân nào của thế giới Bát Phương. Nếu không nó cũng không có khả năng vây khốn được Chân Thần.
Cho nên, Hàn Tam Thiên hút đi một phần ba, nhìn thì không nhiều lắm nhưng thực tế thì đổi thành là ai cũng sẽ đều đau thịt. "Tao còn có chỗ dùng.” Hàn Tam Thiên nói.
Thật ra, đường lui của kế hoạch này mà Hàn Tam Thiên nghĩ ra được đó là ngộ nhỡ Long tộc chi tâm không thể hút đến khiến tên này phá sản thì ít nhất Long tộc chi tâm cũng có thể hút đi phần lớn linh khí cho Hàn Tam Thiên dự trữ. Kể từ đó, gặp được cao thủ hay bị vây công thì trong lòng Hàn Tam Thiên vẫn có ngọn nguồn.
Đây cũng là phong cách làm việc của Hàn Tam Thiên. Dù có thể nào thì luôn luôn lui lại một đường lui. "Có thể..." Vương Bát vẫn như cũ đau thịt vô cùng. “Nhưng cái rắm. Bây giờ tao là chủ nhân của mày, mày không còn như tao nữa. Không phí lời nữa, đưa chúng tạo ra ngoài nhanh. Còn nói nhảm nữa, tao hút mày!" Lúc này Hàn Tam Thiên nổi máu đùa giỡn lưu manh.
Vương Bát ấm ức vô cùng, gật gật đầu.
Lúc này, tầng mây trên bầu trời đột nhiên biến sắc. Trên mặt đất, cát bay bám bụi trắng xóa vào lá cây, bầu trời đột nhiên xuất hiện một đạo sấm sét, bổ thẳng xuống vị trí của ba người một rồng.
Một giây sau, trên đỉnh của một ngọn núi phụ cận đỉnh Kỳ Sơn, một đạo lôi quang bất chợt xuất hiện. Bóng dáng của ba người một rồng đi ra từ lôi điện, đột nhiên xuất hiện.
Nhìn đỉnh Kỳ Sơn cách đó không xa, sắc mặt Hàn
Tam Thiên như chìm xuống.
Cuối cùng cũng trở về.
- -----------------