Chỉ là vừa mới động lại bị Vương Tư Mẫn ngăn lại.
"Ngươi muốn làm gì?" Lão trưởng thôn không hiểu nhìn qua Vương Tự Mẫn.
"Bảo đảm mạng sống của các ngươi.
" Vương Tự Mẫn lạnh nhạt mà nói.
"Ngươi quả thực làm càn.
Tránh ra cho ta.
" Nói xong, lão trưởng thôn quay đầu về tất cả thôn dân nói: "Đừng quản nha đầu này, tranh thủ thời gian triệu tập nhân mã, cầm vũ khí tốt, chuẩn bị xuất phát.
"
"Vâng.
"
Tất cả mọi người cùng quát một tiếng, lập tức muốn đi.
"Két.
"
Đột nhiên vào lúc này, một luồng ánh sáng lạnh lẽo hiện lên, một thanh trường kiếm trực tiếp vắt ngang trước mặt mọi người, lúc này Vương Tự Mẫn lạnh giọng mà thét lên: "Ta xem ai dám động một bước?"
"Cô nương.
" Lão trưởng thôn gấp đến độ giơ chân: "Ngươi quả thực làm cần.
"
"Ngươi biết đại tiên Hoàng Sa có bao nhiêu thần thông sao? Người biết đại tiên Hoàng Sa là người thế nào sao? Không ai hiểu rõ hắn hơn chúng ta.
" Lão trưởng thôn giận không kìm được, gấp gáp đi vòng quanh.
Muộn một phút đồng hồ thì sẽ có nhiều.
ngôn tình hoàn
thêm một phần nguy hiểm, đến lúc đó người tử vong không nói, tính cả thiếu hiệp Hàn Tam Thiên cũng phải bỏ mạng.
Thế nhưng thân là bằng hữu của Hàn Tam Thiên, Vương tiểu thư lại cản trở như thế, lão trưởng thôn thực tế không thể lý giải.
"Đại tiên Hoàng Sa?" Vương Tư Mẫn nhẹ nhàng tưởng tượng, một lát sau, khóe
miệng câu lên một tia mỉm cười: "Hắn là người nơi nào ta không biết, nhưng mà ta cũng không cần cân nhắc hắn là người thế nào, nhưng hắn phải cân nhắc Hàn Tam Thiên người ra sao.
"
Kiêu ngạo ngông cuồng không ai bì nổi.
Đây là cảm giác đầu tiên của lão trưởng thôn.
Hắn có chút chấn động, nhưng nhiều hơn chính là lo lắng.
Tự tin mù quáng, không biết trời cao đất rộng, đây là bệnh chung của người trẻ tuổi.
Bọn hắn sớm muộn gì cũng phải trả giá cho sự ngông cuồng thời tuổi trẻ của chính
mình, chỉ là có người có thể trả giá nhiều lần, nhưng có người, nhân sinh lại chỉ có một lần.
Mà Hàn Tam Thiên không thể nghi ngờ là người sau.
Đáng tiếc hắn có một bầu nhiệt huyết và chính nghĩa, nhưng kết quả là!
"Ai, các ngươi.
" Lão trưởng thôn có chút bất đắc dĩ.
Nhưng đối với bọn người Vương Tự Mẫn mà nói, lúc này lại là nhẹ nhõm đến không thể nhẹ nhõm hơn.
"Lão trưởng thôn, đánh cược như thế nào?" Vương Tự Mẫn nhìn thấy dáng vẻ của đám người lão trường, không khỏi cười nói.
"Cược? Tiểu cô nương, cô muốn cược cái gì?" Lão trưởng thôn không hiểu nói.
"Ta cược Hàn Tam Thiên sẽ bắt được đại tiên Hoàng Sa trở về, nếu như hắn không thể trở lại, vậy coi như ta thua, như thế nào?" Vương Tự Mẫn khẽ cười nói.
Lão trưởng thôn sững sờ: "Ngươi muốn đánh cược thế nào?"
"Nếu ta thua, người muốn ta làm gì cũng được, dù là ở trong thôn chăn trâu chăn ngựa đều có thể, nhưng nếu ta thắng.
" Vương Tự Mẫn giảo hoạt cười cười.
.
Danh Sách Chương: