Tần Sương."
Khi Tam Vĩnh tuyên bố quyết định này, thật ra đây cũng là chuyện trong dự kiến của mấy vị trưởng lão, dù sao đây cũng là kết quả mà bọn họ đã thương lượng trước.
Nhưng một đám đệ tử lại vô cùng kinh ngạc, nhưng sau khi suy nghĩ lại, là là chuyện rất hợp lý. Một trong những đệ tử xuất sắc nhất của phái Hư
Vô, Diệp Cô Thành giờ đã mang Lục Vân phong chạy trốn, cũng chỉ còn lại mỗi một mình Tân
Sương để lựa chọn, vị trí chưởng môn rơi xuống đầu của nàng, quả đúng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
“Chúc mừng Tần Sương sư tỷ."
“Phải Hư Vô chúng ta được Tần Sương sư tỷ lãnh đạo, ta tin rằng, tương lai của phái Hư Vô nhất định sẽ nâng cao lên một bước.”
"Tần Sương sư tỷ cổ lên, chúng ta ủng hộ ngươi."
Rất nhanh các đệ tử đã ủng hộ Tân Sương, một đám người kích động hô lớn.“Chúc mừng người, Tần Sương."
Phù Mãng cũng cười nói.
"Tần Sương xử lý mọi chuyện rất bình tĩnh, ta cũng hiểu được, phải Hư Vô có được một người trẻ tuổi tài giỏi như thế này, là phúc của phái Hư Vô."
Bách Hiểu Sinh cũng được tiếp xúc rất nhiều với Tần Sương, đối với việc Tần Sương kế nhiệm vị trí chưởng môn, cũng chúc phúc một cách chân thành.
“Xem ra, sau này anh lại có thêm một người có thể giúp đỡ rồi."
Tô Nghênh Hạ cười nói với Hàn Tam Thiên.
Hàn Tam Thiên bất đắc dĩ cười khổ, anh thật sự không cần việc sau này Tần Sương có thể giúp mình hay không, anh cũng thật sự cảm thấy rằng Tần Sương quả là người thích hợp nhất để có thể gánh vác trách nhiệm cho phái Hư Vô.
Tần Sương làm việc rất bình tĩnh, con người cũng thông minh, tu vi cũng rất có tiềm lực, nếu như anh là chưởng môn của phái Hư Vô, trong trườnghọp phải trao lại vị trị, người được chọn nhất định là nàng ấy
Nhưng mà Hàn Tam Thiên biết, Tam Vinh truyền vị trong thời điểm này, nhất định không chỉ đơn giản như là cảm thấy áy náy. Càng quan trọng hon chinh là, ông muốn dùng cách đổi chưởng môn, để cho phải Hư Vô một tương lai hoàn toàn moi. Mà tương lai này, xem ra, chính là anh.
Nhưng tuy Hàn Tam Thiên biết rõ như thế, nhưng vẫn không xen vào quyết định của Tam Vĩnh, mặc dù Tam Vĩnh có thể sẽ tiếp cận anh bằng cách này nhưng dù sao Tần Sương cũng là bạn tốt của mình, là su tỷ tốt, Hàn Tam Thiên cũng không thể nào mặc kệ không quan tâm đến nàng được.
Nghĩ vậy, Hàn Tam Thiên gật gật đầu:
Chúc mừng chị, Tần Sương su tỳ."
Tần Sương nhìn thấy Hàn Tam thiên, có chút khỏ xử nói: "Ngay cả người cũng nói vậy hay sao? Nhưng mà....Nhưng mà lý lịch của ta còn thấp, sao có thể gảnh vác trọng trách này được
Tam Vĩnh nhìn thấy Hàn Tam Thiên gật đầu, tronglòng cảm thấy vô cùng vui vẻ, bởi vì đối với ông
mà nói, có Hàn Tam Thiên ở sau lưng bảo vệ, thật ra phái Hư Vô chọn ai, cũng không còn quan trọng nữa.
"Sương Nhi, tin tưởng vào chính mình, nếu như tất cả mọi người đều ủng hộ ngươi làm chưởng môn, vậy đó chính là điều mọi người mong muốn, đừng phụ tấm lòng của mọi người.”
Tam Vĩnh cười nói.
Hành động của Nhị Tam phong trưởng lão cũng rất quái lạ, đầu tiên là nhìn thoáng qua Hàn Tam Thiên, sau đó mới nói với Tần Sương:
“Đúng vậy, Sương nhi, ngươi cũng đừng từ chối nữa.”
Tần Sương nhìn thoáng qua Hàn Tam Thiên, lại nhìn Tô Nghênh Hạ, cuối cùng gật đầu nói:
“Được rồi.”
Tần Sương đồng ý, tất cả mọi người đều vui vẻ, bởi vì bọn họ quen thuộc với Tần Sương hơn, đám người Thu Thủy và Thi Ngữ ở sau lưng Hàn Tam Thiên cũng cảm thấy vui vẻ thay nàng từ tận đáy lòng."Một khi đã như vậy, ta tuyên bố, bắt đầu từ hôm nay, Tần Suong chinh thức trở thành chưởng môn phải Hư Vô, mà mấy người chúng ta, sẽ là trường lão, không tham dự vào quyết định quan trọng nào, chỉ giúp đỡ Tần Sương."
Tam Vinh noi.
Thật ra hành động này của Tam Vinh là đang bày tỏ thái độ của mình với Hàn Tam Thiên, không tham dự vào những quyết định quan trọng, cũng là đang nói cho Hàn Tam Thiên biết, về sau bọn họ cũng sẽ không nhúng tay vào công việc gì của phải Hư Vô nữa, để cho Hàn Tam Thiên có thể yên tâm rằng, phái Hư Vô và phải Hư Vô của Tần Sương.
Ngay sau đó, Tam Vĩnh mang theo Tần Suong và mọi người, đến trước mặt liệt tổ liệt tông, tiến hành nghi thức trao lại quyền chưởng môn.
Ban đầu Hàn Tam thiên muốn đưa Tô Nghènh Hạ ra ngoài đi dạo, chỉ riêng hai người họ, muốn cho cố xem những nơi mà anh đã từng ở, nhưng không chịu nổi sự quấy rầy của Tam Vinh nên đành đi xem lễ.Lần xem lễ nay, nói là để cho các đệ tử xem, nhưng thật ra là để cho Hàn Tam Thiên xem. Nhưng mà, Tần Sương làm chưởng môn, quả đúng là cần một nghi thức quang minh chính đại, Hàn Tam Thiên cũng không nên từ chối.
Đến khi ánh bình minh bắt đầu ló rạng, Hàn Tam Thiên mới có thời gian rảnh để mang Tô Nghênh Hạ đi dạo xung quanh, nghênh đón thời gian dành cho hai người. Phù Ly biết được suy nghĩ của Hàn Tam Thiên, liền mang Niệm Nhi đi chơi.
“Làm gì có du sơn ngoạn thủy chứ, chỉ sợ, có người cũng không nghĩ đơn giản trong sáng như thể chứ gì?”
Đi dạo đã lâu, Tô Nghênh Hạ thấy Hàn Tam Thiên bên mình đã lâu, lúc này cũng không nhịn được nhẹ giọng cười nói.
“Hả?”
Hàn Tam Thiên sửng sốt.
Tô Nghênh Hạ giống như là muốn trêu đùa, đánh một cái lên trên đầu Hàn Tam Thiên:
“Còn giả vờ nữa sao? Cố ý để cho Phù Ly đưaNiệm Nhi đi, anh nghĩ rằng em không biết anh đang nghĩ gì sao? Cũng chỉ là thuận tiện mang em đi ra ngoài đi dạo thôi, anh cho rằng em không biết gì hay sao?"
Hàn Tam Thiên ngượng ngùng sờ sờ đầu:
“Em thông minh như vậy, sau này anh cũng không thể giấu tiền thuê nhà được nữa. Đưa Niệm Nhi đi, không phải là vì còn có chuyện khác hay sao? Em đừng quên, trước đây em đã đồng ý với anh, chỉ cần hôm nay anh có thể chiến thắng trở về, có người bảo anh muốn làm gì cũng được, ha ha, ngọn núi hoang vu này..."
Nói xong, Hàn Tam Thiên giả vờ mang bộ dạng lưu manh.
"Trời ạ, Hàn Tam Thiên anh là đồ không biết xấu hỗ."
Tô Nghênh Hạ hòn dỗi nói một câu, sau đó lại nắm lấy áo của Hàn Tam Thiên:
“Đến đây đi, bốn tiểu thư chỉ sợ anh không dám thôi."
Hàn Tam Thiên sửng sốt, không ngờ đến Tô Nghênh Hạ lại chủ động như thế, ngay lập tứccảm thấy lúng túng nói:
“Được rồi được rồi, anh sai rồi, buổi tối lại chiến đấu, tối rồi chiến đấu, bây giờ làm trò trước mặt người khác, anh cũng xấu hổ chủ.”
Nói xong, lúc này Hàn Tam Thiên mới sửa lại quần áo của chính mình, khôi phục lại sắc mặt.
Vừa mới dứt lời, xa xa, Tần Sương cũng đúng lúc bay chầm chậm về phía này.
Sau khi đi đến trước mặt Hàn Tam Thiên và Tô Nghênh Hạ rồi, Tần Sương nhìn thấy vẻ mặt của hai người, ngay lập tức cảm thấy kì quái nói:
“Các ngươi. Biết ta muốn tới đây hay sao?"
Hàn Tam Thiên và Tô Nghênh Hạ nhìn nhau cười, Tô Nghênh Hạ bất đắc dĩ lắc lắc đầu:
"Chuyện này chị hỏi Tam Thiên đi."
"Lây sự thông minh của chị, đương nhiên là có thể nhìn ra mưu đồ của Tam Vĩnh, cho nên sau khi xong việc, đương nhiên chị sẽ tìm tôi để giải thích."
Hàn Tam Thiên cười nói.Tần Sương gật gật đầu, ngượng ngùng cười nói:
"Ta chỉ biết là không thể lừa được ngươi. Nhưng mà, chưởng môn sư phụ hắn..." "Không có vấn đề gì hết, chị là sư tỷ của tôi, cũng là một trong những người bạn tốt nhất, tuy rằng
Tam Vĩnh có lợi dụng tôi. Nhưng mà, chẳng lẽ tôi còn có thể từ chối việc này hay sao."
Hàn Tam Thiên cười nói.
Tần Sương gật đầu, nhẹ nhàng cười:
"Giờ ta là tân chưởng môn của phái Hư Vô, ở trong liên minh Người thần bí, vị trí của ta vẫn không thay đổi, đúng không?"
Hàn Tam Thiên cười lớn:
"Không thay đổi."
Tần Sương và Tô Nghênh Hạ cũng nhìn nhau cười, sau đó, Tần Sương nghiêm mặt nói:
“Nhưng mà, trước khi gia nhập lại, chỉ sợ còn có một việc phải làm.""Thanh lý môn hộ!"
Ba người đồng thanh nói.
Thủ phong và đệ tử của Ngũ Lục phong, đều là tai họa.
Tuy rằng tất cả chưởng phong của bọn họ đã rời đi, nhưng ở trong lòng của những đệ tử này, thật sự rất khó lường.
Nếu như trong nhóm người xuất hiện phản đồ, mà bọn họ cũng có năng lực truyền tin tức của phái Hư Vô ra bên ngoài một cách đúng lúc, như vậy đối với đám người Hàn Tam Thiên mà nói, chính là một tai họa.
"Nhưng phải dọn sạch như thể nào đây? Cũng không thể nào khai trừ tất cả đệ tử của ba phong được chứ?"
Tô Nghênh Hạ nhíu mày nói.