Cả thế giới trong chốc lát giống như bị một luồng ánh sáng xanh nuốt chủng, phần lớn bầu trời vốn đã xanh biếc, trên mặt mọi người đều là vẻ mặt ngây ngốc, dưới ảnh sáng xanh, bọn họ từng người một cử như hóa thành bức tượng.
"Phốc!"
Lục Vô Thần trực tiếp bị đá bay ra sau hơn trăm mét, vừa mới dùng thần năng để đứng vững, một ngụm máu tươi từ miệng phun ra.
Mà trong Sơn Hà Xã Tắc Đồ, vô số ánh sáng xanh tiếp tục tuôn ra từ khe hở đầu tiên, cái khe hở kia cũng càng lúc càng trở nên lớn hơn, cuối cùng, cứ thế mà xét Sơn Hà Xã Tắc Đồ ra làm hai!
"Binh!"
Sơn Hà Xã Tắc Đồ cứ như một thác nước khổng lồ che lấp cả bầu trời, cuối cũng khó chịu nổi, cuối cùng không chịu nổi sức nặng, tiếp theo sau một âm thanh cực lớn, trực tiếp nứt ra thành hai phần. Tiếp theo một tiếng nổ lớn, như thác nước to lớn che trời đột nhiên biến mất trên bầu trời, một mảnh không lớn lắm, trên người bóc ra làn khói đen ộn tròn trên không trung rồi trực tiếp rơi xuống.
Gần như là cùng lúc, một bóng đen bỗng nhiên từ bên trong thác nước che trời bật ra.
Ánh sáng xanh trên người nó lấp lánh, linh hồn quỷ dị vây quanh, ảnh sáng vàng kim từ từ xoay quanh người.
Mái tóc dài bạch kim không có gió mà vẫn khẽ lay động, ánh sáng tím trên áo giáp bất diệt mờ ảo phát sáng, trên tay cầm ngang một cái rìu khổng lồ màu đen, cái rìu khẽ nhấc lên, liếc nhìn thiên hạ.
Trên trán, ấn ký Bàn Cổ đang dần biến mất, nhưng trong đôi mắt đỏ rực như máu lại xuất hiện một đồ đằng* ẩn hiện một tia sáng màu xanh.
*đồ đẳng: Nó có nghĩa là phương tiện để ghi lại linh hồn của thần linh. Họ hàng, tổ tiên, thần bảo vệ, vâng vâng của các bộ lạc nguyên thủy cổ đại, những người tin vào một mối quan hệ tự nhiên hoặc huyết thống nhất định.
"Cái gì!"
"Hàn Tam Thiên!"
"Phục!"
Khi Lục Vô Thần nhìn rõ người trước mặt cách đó khoảng một trăm mét, nhất thời sửng sốt, ngược lại tức đến lửa giận công tâm, lại phun ra một ngụm máu tươi.
"Ôi mẹ tôi!"
Ở trên mặt đất, không còn những từ nào phản ứng đầu tiên không phải là từ đó, ngoại trừ lời mắng chửi chuẩn tiếng phổ thông ra, trong ý thức của bọn họ không còn có thể tìm được từ nào để có thể dùng để hình dung biểu đạt sư kinh ngạc của bọn họ.
Đại đa số mọi người lúc này đều cảm thấy da đầu mình bị tê liệt, đôi mắt cứ trơ ra nhìn giống như nhìn một con trâu, hiển nhiên là rất khó tin tất cả những chuyện đang diễn ra trước mắt.
"Ông trời của tôi ơi, tôi rốt cuộc đã nhìn thấy cái gì rồi? Hàn... Hàn Tam Thiên cái tên này, cái tên này trực tiếp làm hỏng Sơn Hà Xã Tắc Đồ loại bảo vật quý trong tiên thiên này?"
"Bảo vật thiên tiên vô địch... Tại sao... Tại sao lại có thể bị người khác làm hỏng chứ!? Cái này sao có thể được, sao có thể được chứ?"
"Sơn Hà Xã Tắc Đồ hỏng rồi, Lục Vô Thần cũng đã phun máu tươi, cái này... Cái này không phải ý là. Hàn Tam Thiên liên tiếp đẩy lùi hai đại chân thần sao?"
"Cái này sao có thể chứ, đây là hai vị mạnh nhất từ tám phương thế giới mà. Hàn Tam Thiên nó... Chỉ là..."
Trong đám người, tất cả đều gần như muốn phát điện vật, từng người một nhảy cẫng lên, hô to gọi nhỏ, kinh ngạc đến đầu thì không cần nói nhiều nữa.
"Ha ha, Hàn Tam Thiên ngầu quá, Hàn Tam Thiên thật sự ngầu quá chừng, tôi vừa rồi nói gì nào, Hàn Tam Thiên nhất có thể ra được, bọn rác rưởi các ngươi, làm sao biết được người có chí hương cao rộng!?"
"Một chiến thần của phong thân bản từ nay về sau, ai con mẹ nó còn dám nói Hàn Tam Thiên là người, ông đây liền trở mặt với người đó!"
"Nói không sai, Hàn Tam Thiên là thần, Hàn Tam Thiên chính là thần, đệ nhất thần của tám phương thế giới, tuyệt đối không chấp nhận bất kỳ lời phản bác nào!"
"Hàn Tam Thiên nhập ma trước, sau đó lại phong thần, trên người vừa có ma khí, lại có ánh sáng vàng của thần, tôi thấy... Tôi thấy hay là gọi anh ta là mà thần đi được không?"
"Ma Thần? Vừa là ma lại là thần, ngược lại so với hình tượng của Hàn Tam Thiên rất tương đối, tôi đồng ý!"
"Tôi cũng đồng ý, phẫn nộ của Ma Thần, cũng giống như sự phẫn nộ của Hàn Tam Thiên, ha ha, sau này, Hàn Tam Thiên chính là thần chân chính của tám phương thế giới chúng ta... Ma Thần!"
Một nhóm người sau khi kinh ngạc, nhốn nháo quỳ xuống đầu quân vào.
"Ma Thần vạn tuế! Ma Thần vạn tuế!"
Ngay sau đó, không biết là ai hét lên đầu tiên, ngay sau đó, càng ngày càng nhiều người tham gia hỗ hão khẩu hiệu này.
Nếu như đổi là lúc bình thường, với tính cách của Diệp Cô Thanh, ít nhất hắn ta cũng châm biếm lại đối chút, nghiêm trọng hơn nữa là hận không thể trực tiếp giết chết vài tên để bọn họ im miệng lại, nhưng mà hôm nay hắn ta lại không làm vậy.
Một đôi mặt tuấn tú tái nhợt, con ngươi cả kinh mở to, hồn phiêu phách tán.
Dù không muốn thừa nhận đến đâu, cũng không thể phủ nhận rằng Hàn Tam Thiên, người xuất hiện từ bức tranh Sơn Hà Xã Tắc Đồ với một chiếc rìu vào thời điểm này, đã gây ra một cú đánh tàn khốc vào tầm hồn hắn ta.
Tàn nhẫn, vô tình, cửa vào tim hắn ta như búa bổ vào tim.
Vương Thụ Chi cũng không khỏe chút nào, trong lòng bàn tay nắm chặt, móng tay đã cắm sâu vào da thịt lòng bàn tay.
Vương Hoãn Chi Vẻ mặt cũng không khá hơn là bao, nắm chặt bàn tay, đến mức từ sớm móng tay đã hằn sâu vào da thịt lòng bàn tay.
Khuôn mặt lão ta đầy kinh ngạc, nhưng cũng đầy không cam tâm.
Lão ta không hiểu, lão ta thực sự không hiểu, làm sao một con người trái đất nhỏ bé lại có thể trong thời gian nhanh như vậy phát triển đến trạng thái kinh khủng đến thế.
Lần đầu tiên khi biết đến tên này, chẳng qua chỉ là một tên một con sâu bọ nhỏ của thế giới Hiên Viên ngay cả vợ minh bị nhốt cũng không dám hiện thân mà thôi, lần thứ hai khi gặp tên nhóc này, anh đã thể hiện bản lĩnh siêu phàm, tuy là lúc đó bị Lục Nhã Tâm truy đuổi đến chạy khắp núi, nhưng mà, cái tên nhóc này cũng đã sáng tạo ra được kỳ tích độc cầm thần gia.
Nhưng sau tất cả, cuối cùng anh suýt chết trong tay của chính mình.
Tại sao lại lần nữa gặp mặt, thì đã có thể ở dưới núi Hư Vô Tông giết người đó đến không chưa mảnh giáp, lại lần nữa gặp anh, bản thân lão ta lại trở thành khán giả xem bên lè, ngay cả tư cách giao đấu cũng không có rồi?!
Chẳng lẽ do đó là Thần Mộ chăng?
Con người sợ nhất chính là khi không có năng lại phải tìm lý do, mà Vương Hoãn Chi lúc này hiên nhiên là đang tìm lý do để có thể tự an ủi bản thân mình.
Đúng vậy, hẳn là do Thiên Mộ, hẳn là tên này đã lấy thứ gì không rõ trong Thiên Mộ, cho nên... đó là lý do tại sao anh tiến bộ nhanh nhữ vậy.
Càng nghĩ đến điều này, Vương Hoãn Chi càng tức giận.
Bởi vì lão ta cảm thấy mọi thứ trong
Thần Mộ đều đáng lý nên thuộc về lão ta, cho nên lão ta đương nhiên | cho là mọi thứ của Hàn Tam Thiên bây giờ vốn dĩ nên thuộc về lão ta.
| "Hàn Tam Thiên, đồ kẻ trộm đáng khinh!"
- Không giống như mấy người Vương | Hoãn Chi, nét mắt vô cùng tinh tế của Cố Du, ngoài trừ viết hắn ra sự ngạc nhiên, thì không có chút phẫn nộ và không cam tam nào hết, trái ngược, nàng ta nhìn anh với một đôi mắt đẹp đầy cảm kích và ngưỡng mộ.
| THẤT, cũng chẳng qua như vậy, anh hùng cái thế, đều ở trước mắt rồi.
Hàn Tam Thiên thể hiện trên không | trung, là hình anh tuyệt nhất trong
mắt của Cố Du, nàng ta cảm thấy
đó là biểu hiện duy nhất khiến nàng ta động lòng.
Cân đo ván hai đại chân thần, hơn | nữa không hề kém cạnh, dù cho
không phải là anh hùng, cũng là | kiêu hùng. Dù cho không phải là đế
vương, cũng là vá vương!
Người đàn ông nên như thế này!
Hơn nữa, Hàn Tam Thiên còn có | dáng vẻ cực kỳ đẹp mắt.
Dù xét từ khía cạnh nào thì Hàn | Tam Thiên cũng là tiêu chuẩn tốt nhất trong trái tim Cố Du, và anh đương chiếm trọn tâm hồn thiếu nữ của nàng ta.
Nếu lúc đầu nàng ta gả cho Diệp Cô | Thành, Cố Du chỉ là có chút không | muốn chút xíu thôi, dù sao dáng vẻ của Diệp Cô Thành, cũng có thiên phú xuất chúng.
Vì vậy, bây giờ, sự tiếc nuối của Cố Du đến mức ruột gan cũng xanh rồi, Diệp Cô Thành nhìn chung vẫn được, nhưng so với Hàn Tam Thiên thì đúng là rồng trên trời, sâu dưới đất mà.
| Khoảng cách này, ngoại trừ độ
tương đối của dáng vóc ra thì khác | biệt quá lớn!
Bùm!
đi nhanh nhất trên.
Đầu kia vang lên một tiếng nổ giòn | tan, tiếng đánh bóng bàn của Thủy Thần vang lên, đột nhiên rơi xuống đất...
- -----------------