Ở cửa, khuôn mặt nhỏ của Thơ Ngữ và Thu Thuỷ ửng đỏ, thấy Hàn Tam Thiên, hơi quỳ xuống: "Tham kiến minh chủ!"
Xong, xong rồi.
Hàn Tam Thiên vô cùng đau đầu. Người ta đã tìm tới cửa rồi, phải làm sao đây!
“Không cần khách khí, đứng lên đi. Sao các cô lại tới đây? Là muốn lấy lại Thần Nhan châu à?" Hàn Tam Thiên xấu hổ mà cười cười.
"Hôm nay cung chủ đưa chúng đệ tử chúng tôi vào trong thành mua sắm một vài thứ, để chuẩn bị cho ngày mai xuất phát. Lúc đi ngang qua đây, cung chủ sợ phu nhân sẽ có câu hỏi về Thần Nhan châu cho nên đặc biệt để chúng tôi tới chờ ngài phân phó." Thơ Ngữ chân thành nói.
“Ha ha." Hàn Tam Thiên xấu hổ đến im lặng, chỉ có cười to để che dấu sự chột dạ của mình: “Ta thông minh như vậy, sao lại có câu hỏi chứ? Yên tâm đi, không có vấn đề gì."
Hai nữ tử đơn thuần Thơ Ngữ và Thu Thuỷ đương nhiên sẽ không nghi ngờ anh, yên tâm gật đầu.
“Đúng rồi. Thơ Ngữ, Thu Thuỷ các ngươi hẳn quan hệ với Ngưng Nguyệt rất tốt?" Hàn Tam Thiên hỏi.
"Vâng, cung chủ vừa là sư phụ của chúng tôi, tình như tỷ muội." Thu Thuỷ gật gật đầu.
“Minh chủ, ngài hỏi cái này làm gì?" Thơ Ngữ ngạc nhiên nói.
“Ta cảm thấy cung chủ các người đã tạm thời cho bọn ta mượn Thần Nhan châu, lễ vật này không tồi, cho nên ta nghĩ đưa đồ đáp lễ cho cô ấy." Ngay lúc Hàn Tam Thiên bịa lý do, Tô Nghênh Hạ đi ra.
"Phu nhân." Hai tử nữ cung kính hô một tiếng.
Hàn Tam Thiên ném ánh mắt cảm kích cho Tô Nghênh Hạ, Tô Nghênh Hạ bất đắc dĩ liếc anh một cái.
“Dù sao hôm nay là lễ Đông Tuyết, thị trường của thành Thanh Long cũng mở rộng. Nếu không chúng ta cùng đi chơi nhé? Có đồ gì phù hợp thì mua.” Tô Nghênh Hạ nói.
Hàn Tam Thiên tranh thủ gật gật đầu. Anh hỏi điều này, rõ ràng là muốn đền bù cho Ngưng Nguyệt.
"Vâng." Thu Thuỷ với Thơ Ngữ ngoan ngoãn gật đầu.
"Vậy chúng ta lên đường đi." Hàn Tam Thiên cười, đứng dậy quay lại phòng cầm mặt nạ, vừa mới đeo lên, đi được hai bước, biểu tình hai nữ tử hơi khó khăn. Trong lòng anh chột dạ, không thể không hỏi: “Sao vậy?”
Thơ Ngữ và Thu Thuỷ nhìn nhau một cái, rất xấu hổ.
“Minh chủ, ngài thật sự muốn đeo mặt nạ ra ngoài sao?" Thơ Ngữ nhỏ giọng thầm thì hỏi.
“Có vấn đề gì không?" Hàn Tam Thiên xem thường, tiếp đó Tô Nghênh Hạ đi ra ngoài, Thơ Ngữ và Thu Thuỷ bất đắc dĩ, cũng chỉ có thể đi theo sau.
Ra khỏi khách điểm, bên ngoài đã cực kỳ ồn ào.
Trên đường đầy các quầy hàng, người người nối gót nhau. Khắp nơi quanh đường treo các loại màu đầu, vải hoa, đèn lồng, nhìn là thấy được ngày lễ náo nhiệt.
Đầu tiên Hàn Tam Thiên dẫn theo Tô Nghênh Hạ đi dạo một lát, mặc dù Thơ Ngữ và Thu Thuỷ một mực chỉ là yên lặng đi theo, nhưng bất kể là mua thứ gì, từ đầu đến cuối Hàn Tam Thiên đều sẽ mua cho các nàng một phần. Mặc dù phần lớn đều là trang sức nhỏ hoặc là đan dược đặc biệt bình thường, nhưng cách Hàn Tam Thiên làm như vậy, vẫn khiến Thơ Ngữ và Thu Thuỷ rất vui vẻ. Dù sao, Hàn Tam Thiên làm như vậy sẽ khiến cho các nàng cũng cảm thấy mình càng giống bạn bè vợ chồng hai người bọn họ chứ không phải đơn thuần là người hầu.
Có điều, trong quá trình Hàn Tam Thiên dạo phố cũng phát hiện một sự thật kỳ lạ. Đó chính là trên đường anh đã gặp mấy người giang hồ nhân sĩ mang theo mặt nạ.
Thế nào? Sau một đêm anh đã nổi danh?!
Giữa trưa, mấy người tùy tiện ở bên ngoài ăn chút gì đó. Từ sau khi bé nhân sâm gặp Tần Sương, trên cơ bản cũng không tiếp tục ở chỗ này của Hàn Tam Thiên, lúc nào cũng đều dán lấy Tần Sương. Sáng sớm hôm nay nghe nói ngoài thành Thanh Long náo nhiệt, Tần Sương đã dẫn Niệm nhi cùng tên theo đuôi kia đi xem xe hoa du lịch, cho nên giữa trưa mấy người Hàn Tam Thiên cũng không cần về khách điểm.
Về phần Phù Cách, sáng sớm hôm nay Phù Mãnh đã đi tiến hành huấn luyện và điều chỉnh với đám người mới gia nhập liên minh ở Bích Dao cung. Phù Cách là dị thú của Phù Mãnh tự nhiên cũng theo đi.
Ăn cơm trưa xong, Hàn Tam Thiên lôi kéo Tô Nghênh Hạ tới phòng đấu giá thành Thanh Long. Muốn đền bù cho Ngưng Nguyệt, khẳng định đồ bên ngoài bán không được. Hàn Tam Thiên đi dạo bên ngoài là muốn đi cùng Tô Nghênh Hạ, bồi thường tự nhiên cần phải đến phòng đấu giá loại địa phương mua bán đồ quý giá mới có được. Cũng may phần lớn các thành lớn của thế giới Bát Phương đều có nơi này.
Khi thấy Hàn Tam Thiên đeo mặt nạ, ánh mắt người tiếp khách ở trước phòng đấu giá lập tức lóe lên một tia khinh thường. Bởi vì từ giữa trưa lúc đấu giá phòng mở cửa, hắn đã tiếp đón hơn mười vị khách đeo mặt nạ.
Rõ ràng, có rất nhiều người đều cáo mượn oai hùm. Dù sao thành Thanh Long cách nơi khởi điểm rất gần, cũng rất giống nhau.
"Mẹ nó lại một tên giả mạo tới." Nhìn Hàn Tam Thiên tới, tên tiếp khách bất mãn lầm bầm một câu.
Có điều sau khi Hàn Tam Thiên đến, hắn vẫn là cung kính giả vờ cười: “Buổi chiều tốt lành. Khách quý, xin hỏi, ngài có trận khoán không?"
Hàn Tam Thiên cười cười, gật đầu, tiếp đó lấy ra tấm thẻ đen kia.
Thời điểm khi thấy thẻ đen, tròng mắt hắn ta lập tức đều nhanh rớt ra: “Thẻ đen?!”
Địa vị của thẻ đen ở phòng đấu giá, mỗi nhân viên phòng đấu giá đều rất rõ ràng, chuyện này đối với bọn hắn mà nói, trên một vài ý nghĩa, còn phải tôn kính hơn cả bố mẹ mình.
“Có vấn đề gì không?"
"Không có, không có, mời ngài vào.” Tên tiếp khách nói xong, tranh thủ thời gian dẫn theo Hàn Tam Thiên đến khu vực phòng khách quý.
"Không cần, chúng ta tùy tiện ngồi là được.” Lúc sắp đến cổng khu khách quý, Hàn Tam Thiên ý thức được suy nghĩ của hắn ta. Anh chỉ muốn khiêm tốn một chút.
Nhưng ngay lúc này, sau lưng truyền đến tiếng huýt sáo trêu tức
- -----------------