Một vòng tròn năng lượng mạnh mẽ lan ra đột nhiên dừng lại trước mặt của đám quân.
Lục Viễn, mặc dù là như vậy tàn dư của vòng năng lượng đó vẫn khiến cho đám thây ma sau lưng Lục Viễn bay ngược ra sau vài mét.
Phù.
Nguồn năng lượng bị ngăn lại, hai mắt đỏ ngâu đằng đằng sát khí của Hàn Tam Thiên liếc nhìn đám người của Lục Viễn.
Mặc dù có thể ngăn cản lại được, nhưng đám người của Lục Viễn vẫn cảm nhcamrvoo cùng khó chịu, võ công của đỉnh Lam Sơn mặc dù vô cùng tuyệt diệu, nhưng ở trước mặt của Hàn Tam Thiên mặc dù đã dùng hết toàn bộ sức mạnh nhưng lại không hề thể hiện được thần kì của nó.
Nuốt ngụm máu tươi trong miệng, Lục Viễn vội vàng hét lên với Hàn Tam Thiên: “Hàn Tam Thiên, đủ rồi, dừng lại đi.
"
“Cẩn thận.
” Lục Viễn hét lên, đồng thời năm.
mươi người cùng nhau kẹp tay lên đầu, mỗi người đều phát ra một nguồn ánh sáng màu xanh.
Năm mươi người liên kết lại với nhau, tạo thành một bức tường vững chắc.
Mà Hàn Tam Thiên lúc này, hai tay cử động, ma khí lập tức tấn công về phía đám người Lục Viễn.
“Hừm.
"
Trong luồng hắc khí dày đặc, đột nhiên xuất
hiện một con hổ màu đen, điên cuồng gào thét lên rồi xông tới tấn công về phía đám người Lục Viễn.
“Xông lên"
Lục Viễn hét lên, bàn tay của năm mươi người lập tức hướng xuống đất, kết giới màu xanh mà họ tạo thành đột nhiên sáng rực
lên.
Phù.
Hàn Tam Thiên nhảy lên, kiếm ngọc lập tức quay trở lại trong tay của Hàn Tam Thiên, sau đó chém thanh kiếm sang ngang.
Những thây ma vốn dĩ cách đám người của Lục Viễn không xa, lập tức bị nhát kiếm chém đứt lìa thân.
“Giết"
Lạnh lùng hét lên, cơ thể của Hàn Tam Thiên hóa thành bóng đen, tiếp tục tấn công đảm thây ma.
Lục Viễn đau đớn ôm ngực, cùng với các đệ
tử đứng dậy một cách khó khăn, còn Hàn Tam Thiên thì điên cuồng chém giết đám thây ma, mặc dù gạt bỏ chuyện bọn họ vừa bị Hàn Tam Thiên đánh bay ra xa, vì sơ hở mà bị đám thây ma tấn công, nhưng lúc này Lục Viễn vẫn ra ám hiệu với đám đệ tử, nhanh chóng xông về phía Hàn Tam Thiên.
.
Danh Sách Chương: