“Nô lệ.”
Lục Vô Thần và Áo Thế khó hiểu đưa mắt nhìn nhau, cảm thấy vô cùng kì lạ.
Vai vế gì mà kì lạ và quái dị đến vậy? “Thiên cương”
“Địa sát.”
Đột nhiên lúc này, hai đòn tấn công của Bát Hoang Thiên Thư và ông lão quét rác đánh tới, vô cùng mạnh mẽ và tốc độ, nếu như thật sự đánh nhau với chân thần thật sự, e rằng ngay cả đến bóng dáng của họ cũng không thể nhìn thấy được.
Từ hướng nhìn của người ở phía dưới, không trung chỉ là có nhiều thêm những tầng mây đầy màu sắc khác nhau mà thôi, cho dù người có tu vi cao một chút, cũng chỉ có thể thấy những đám mây đang chuyển động, vô số sức mạnh nhanh chóng tích tụ lại, sau đó phát ra.
Nhưng chỉ có những người trong cuộc mới biết, cuộc đọ sức giữa bốn người đã ào ạt như vũ bão, xung quanh họ đều là sát khí.
“Hủy diệt!”
“Càn khôn thiên pháp l “Thương sinh vĩnh vãng!”
“Hư không hủy diệt!" Bốn người hùng hổ xông vào nhau, tới tấp ra những chiêu chí mạng, bởi vì trong trận đối đầu gay gắt này, nếu như có bất kì sơ suất nào liền đem lại hậu quả vô cùng kinh khủng.
Cuộc đọ sức giữa các cao thủ, luôn có những sự khác biệt.
Trong bốn đám mây trôi nổi bềnh bông, những tia sáng màu tím chói lọi.
“Các ngươi rốt cuộc là ai?”
Lục Vô Thần dùng toàn bộ sức lực để thoát khỏi đòn tấn công của ông lão quét rác, hô hấp bắt đầu ngắt đoạn, trong lòng vô cùng hoảng loạn.
Một ông già xấu xí trước mắt, thậm chỉ còn ngang tài ngang sức với hắn, điều này khiến người khác cảm thấy khó chịu.
Thế giới Tam Phương này sao lại có người có tu vị ngang bằng với mình chú? “Bạn của ta không phải đã nói cho người biết rồi sao?”
Ông lão quét rác nở một nụ cười, phất cánh tay, không trung đột nhiên thay đổi, lập tức sau chiếc gương xuất hiện ra.
“Lục Hợp hư không! Ầm.”
Ông lão quét rác di chuyển, cả thận người xông về phía trước, sáu chiếc gương cũng bay theo, mượn ảnh sáng trên bầu trời, sáu cái gương hợp lại thành một.
Phía sau là ánh sáng của sau chiếc gương hòa quyện vào cơ thể, dùng một tay xuất chiều.
Xung quanh Lục Vô Thần toàn là tiếng nổ, chỉ có thể bất lực dùng toàn bộ sức lực chống đỡ một cách khó khăn.
Còn bên kia, khí thế của Bát Hoang Thiên Thư và Áo Thế vô cùng mạnh mẽ, trên cơ thể phát sáng Kim quang, ánh sáng lấp lánh, hai bên đối đầu với nhau, đột nhiên trên không trung nổ lên ầm ầm, bầu trời như bị xé toang, nhưng lại không hề phát hiện rằng dưới mặt đất đã im ắng lại.
“Huynh đài, đủ chư vậy? Bọn ta với các ngươi không thủ không oán, đừng có mà hiếp người quá đáng.”
Lục Vô Thần vừa cố gắng đối phó vừa không hiểu hỏi.
“Đủ sao? Như vậy mà đã đủ sao? Ta còn chưa sử dụng hết sức lực.”
Ông lão quét rác hung tợn cười lên, rồi hóa thành không khí, như một mãnh thú mang theo sức mạnh hủy diệt trời đất, hung hãn tấn công.
“Muốn chết sao?”
Lục Vô Thần tức giận hét lên, tám luồng khí vàng mở ra, đột nhiên kim quang bắn ra.
Đòn tấn công của ông lão không những thất bại, ngược lại còn bị phản công lại khiến cả thân người chao đảo.
“Có bản lĩnh đấy, tiếp nào.”
Ông lão quét rác đưa một cánh tay ra trước mặt, nắm lại thành quyền, rồi xông tới, đột nhiên chỉ nhìn thấy cánh tay ông lão hóa thành con rồng vàng, gầm lên và lao tới Lục Vô Thần.
Lục Vô Thần không chần chừ gì, lập tức mang theo tấm luồng khí vàng, thu tay thành quyền, chân bước rộng ra, hùng hổ xông lên.
Hai bên như hai mũi kiếm nhọn, cuốn vào nhau.
Đánh ừ trên không trụng xuống mặt đất, rồi từ dưới mặt đất lên trên không trung, khắp nơi đều nổ tung, mặt đất toàn những cái hố, khói bụi mù mịt.
Bên kia là Áo Thế toàn thân hóa thành màu đen và đỏ như con ma cà rồng, chiêu thức mạnh mẻ khí thế hơn người, mây đen cuồn cuộn, không trung như bị xé toạc ra.
Bát Hoang Thiên Thư cũng không hề yếu thế, ánh sáng trắng tỏa ra khắp người, vô cùng lấp lánh, mang theo sức mạnh hủy diệt.
“Đánh nhau rồi, có người đánh nhau với chân thần, đây...
đây rốt cuộc là chuyện gì?”
“Trời ơi, chân thần không phải là không có đối thủ sao? Lại còn có người không tiếc mạng sống đi tìm bọn họ khiêu chiến sao?”
Dưới đất, mọi người nhìn đến ngày ngốc.
Chân thần là người có sức mạnh to lớn nhất, nhưng bây giờ lại có kẻ khiêu khích, điều này đương nhiên khiến người khác kinh ngạc.
Lục gia và Áo gia là những người mạnh mẽ nhất, khiêu chiến với những chân thần của bọn họ cũng giống như đang khiêu chiến với chính bọn họ.
“Tộc trưởng, trên kia có người đánh nhau với chân thần của Lục gia và Áo gia, xem ra hai người này thực sự có bản lĩnh.”
Bên liên quân Phù Diệp, chỉ vừa mới chạy đến nhưng lại bị cảnh tượng trên không trung làm cho kinh hãi, sắc mặt trắng bệch, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Phù Thiên thản nhiên quan sát trận chiến khốc liệt này, lúc này vội vàng nói: “Có biết hai người trên kia là ai không?Lại có sức mạnh khủng khiếp như vậy để đánh lại chân thần? Nếu như Phù gia ta có được sức mạnh này giúp đở, thì sự nghiệp thống trị thế giới sau này sẽ vô cùng thuận lợi.”
Phù Thiên mặc dù rất ghen tị nhưng bởi vì hiếu kì mà hỏi một câu hỏi ngay cả bản thân cũng cảm thấy vô cùng ngu ngốc, hắn không biết bọn họ là ai, huống hồ gì bạn thuộc hạ kia.
Nhìn thấy gương mặt mọi người vô cùng hoảng hốt, Phù Thiên dường như không tỏ ra bất cứ lo lắng gì, cười nói: “Các người sao lại trung bộ dạng ngốc nghếch như vậy ra làm gì?”
Diệp Cô Thành chau mày đáp: “ Hai nhà Lục Áo có sự giúp đỡ của Chân thần, trên núi Khốn Long cũng có Bát đạo kim thân, xem ra lần này chúng ta đến núi Khốn Long không có ích lợi gì rồi.”
Liên quân Diệp Phù vì đến trễ, dường như chưa bước chân đến trận địa, nên không thể biết rằng trong tám luồng ánh sáng vàng kia,hết bốn luồng là của Hàn Tam Thiên.
“Ta đã nói là chúng ta không nên đến đây.”
Phù Mị tức giận nói, trên đoạn đường đến đây đã chịu không ít cực khổ, vì vậy luôn miệng oán thán, kêu ca.
Bây giờ lại không thu hoạch được bất cứ gì, đương nhiên sẽ càng thêm tức tối.
“ở lì trong Thiên Hồ thành không phải tốt hơn sao? Nhân lúc Dược Thần Các, Hải Vực Dũng Sinh và ba gia tộc kia đều chạy hết đến đây, còn mình thì ở phía sau làm ngư ông đắc lợi, hừm, mấy kẻ này thật..."
“Ha ha, ở đây nhiều cao thủ đến vậy, chúng ta lại đến trễ như thế này, Phù trưởng tộc, ta tin rằng dưới sự lãnh đạo sáng suốt của ngươi, hai nhà Phù Diệp chúng ta nhất định sẽ ngày càng thịnh vượng, người này như đang hét lớn chữ thịnh lên, rỏ ràng là đang có ý giêu cợt Phù Thiên.
Những lời nói này vừa dứt, không ít cao thủ của Phù gia đều tán thành, chỉ chỏ về phía Phù Thiên, vốn dĩ những cao thủ của Phù gia hỗ trợ Phù Thiên, nhìn thầy cảnh tượng này chỉ có thể cúi gầm mặt.
Dù gì trong hoàn cảnh này, bọn họ nói ra bât cứ điêu gì cũng đêu là chân lí.
Phù Thiên lại lạnh lùng nở một nụ cười, vẻ mặt đầy khinh bỉ: “Cho dù các ngươi cho răng Phủ mỗ ta đây là kẻ vô dụng bất tài, đơn giản thôi, chức vụ trưởng tộc của Diệp gia Sau này, các ngươi tự đi mà làm.”
Những lời nói này của Phù Thiên đột nhiên gây lên nhiều sự tranh cãi, bởi vì Phù Thiên này bình thường tham lam quyền lực, nhưng cũng hiểu rõ giới hạn của mình nên khi hành sự luôn cần trọng, nhưng cũng nhẫn nhục chịu đựng người nhà họ Diệp, nhưng nay lại nói ra những lời hoang đường như vậy thật sự khiến người khác khó hiểu và kinh ngạc.
Còn Phù Thiên lại vô cùng than nhiên đưa mắt nhìn hai vị cao thủ và hai chân thần trên không trung.