Tay trái cầm ngọc kiếm, tay phải cầm búa vàng, mái tóc bạc dài, gương mặt lạnh như bằng, sát khí áp đảo người khác.
"Hàn...Hàn Tam Thiên?”
Một đám người nhìn thấy Hàn Tam Thiên bỗng nhiên xuất hiện, vô cùng kinh ngạc.
“Đến chậm một chút rồi."
Hàn Tam Thiên thản nhiên nhìn Minh Vũ ở phía sau rồi nhẹ giọng nói.
Vừa mới dứt lời, cơ thể Hàn Tam Thiên tăng nhanh tốc độ, đánh thắng về phía đông đệ tử của Dược Thần các nhất.
"Con mẹ nó, lão tử đang lo người sẽ không đến đây.”
Vương Hoãn Chi quát lớn một tiếng, vung tay lên, các đệ tử cũng trực tiếp nhắm về phía Hàn Tam Thiên.
Hàn Tam Thiên có thêm Thái hư thần bộ giúp đỡ, cơ thể sau khi trải qua một đêm điều tức cũng đã tốt hơn trước rất nhiều, thân ảnh giống như là bóng ma, sau khi tiến vào được trận địa của các đệ tử Dược Thần các rồi, liền quấy nhiễu đến long trời lở đất, ngay lập tức tiếng kêu thảm thiết vang lên không ngừng, thi thể rơi xuống khắp nơi.
Giữa không trung, Minh Vũ và Đại Thiên Lộc Tì Hưu cũng vừa đúng lúc gia nhập cuộc chiến.
Mà Tiểu Thiên Lộc Tì Hưu thì bắt ngay được giây phút Hàn Tam thiên tấn công mà đứng dậy, bay đến bên người Hàn Tam Thiên, nâng anh lên rồi trực tiếp bay đi. Giây tiếp theo, lại bỗng nhiên quay về giết lại.
Trong khoảng thời gian ngắn, Hàn Tam Thiên với mái tóc bạc cầm lấy ngọc kiếm, lao ra lao vào, giống như là chiến thần.
Nhưng theo thời gian dần trôi, các đệ tử Dược Thần các ở xung quanh đều hướng về phía này mà lao vào, cũng hoàn toàn vây lấy hai người một thú, sau đó phát động kiểu tấn công ba tầng trong ba tầng ngoài.
Sức tấn công của bọn họ cũng dần yếu đi khi sức mạnh bị tiêu hao quá lớn, dần dần xuất hiện tình trạng bủn rủn.
Nhân số của đối phương thật sự là quá đông, người lại phân tán khắp nơi, Thiên hỏa Nguyệt luân thi triển ở nơi này dường như là không có tác dụng gì, cho dù là búa Bàn Cổ thì cũng như thế.
Dùng mấy đòn tấn công quy mô có tính sát thương mạnh này, đối với trận hình mà Vương Hoãn Chi bày ra giống như là dùng dao mổ trâu để cắt tiết gà vậy.
Cho nên từ đầu đến cuối Hàn Tam Thiên cũng không sử dụng búa Bàn Cổ, ngược lại dùng ngọc kiếm để tung hoành.
Từ sáng sớm đến giữa trưa, mấy canh giờ đánh nhau kịch liệt khiến cho hai người hai thú kiệt sức, mà Dược Thần các cũng phải trả giá bằng cái chết của mấy nghìn người, cho dù Dược Thần các vẫn để cho đệ tử lấy thủ làm công, nhưng khi đối mặt với một Hàn Tam Thiên quỷ mị và Minh Vũ, thực sự cũng không có nhiều cách để đối ứng.
Mặt trời nắng chói chang.
Gió nhẹ thổi một cái, Vương Hoãn Chi lạnh lùng cười:
“Hàn Tam Thiên, tiếp tục đi, ta muốn nhìn xem rốt cuộc ngươi có còn nhiều sức lực nữa hay không."
Hàn Tam Thiên thở hổn hển như trâu, cơ thể anh đầy vết thương cũng không hề nhẹ chút nào, Minh Vũ và Đại Thiên Lộc Tì Hưu ở phía sau thậm chí còn tệ hơn anh.
“Còn bao nhiêu sức lực ư? Ông còn có bao nhiêu người?"
Hàn Tam thiên nhìn xung quanh, trên mặt đất là những thi thể nằm khắp nơi, có không ít đệ tử đã run như cầy rẫy, hoàn toàn không dám bước lên phía trước.
"Ta cũng không trông mong rằng đám người này có thể giết được ngươi. Ta nói rồi, người có thể thoát khỏi vực sâu Vô Tẫn, thì lão phu chắc chắn sẽ không xem thường ngươi."
Vương Hoãn chi lạnh giọng cười, phất tay ra lệnh một cái.
Ngay sau đó, tiếng trống vang trời.
Từ ba phía, bỗng nhiên xuất hiện vô số bóng người.
"Ta cũng chỉ là phái có hơn năm vạn người tấn công ngươi thôi, ngươi có chịu nổi không? Nhìn phía sau xem, còn có mười vạn người đang chờ để chơi cùng ngươi đấy."
Vương Hoãn Chi lạnh giọng cười nói.
Nhìn thấy bóng người rậm rạp đông nghìn nghịt đến từ ba phía, trong lòng Minh Vũ dường như sắp hỏng mất rồi.
Khi người cố gắng để gây sức ép nửa ngày, thậm chí khi mọi người sắp mệt đến mức chết đi rồi, người mới phát hiện ra, những gì ngươi làm được thật ra mới chỉ là được một chút ít mà thôi, loại cảm giác mệt mỏi và bất lực ở trong lòng ngươi sẽ khiến người cảm thấy tuyệt vọng chỉ trong nháy mắt.
Nhìn thấy tinh thần của Minh Vũ hạ xuống phía sau Hàn Tam Thiên, ngay lập tức Vương Hoãn chi và một đám tay sai đều cảm thấy đắc ý.
"Cô nương à, lớn lên xinh đẹp như vậy, người cần gì phải đi theo tên kia tìm đường chết cơ chứ? Ngoan ngoãn đi xuống dưới này đi, các ca ca sẽ không bạc đãi ngươi đâu."
"Dù sao ngươi cũng sẽ phải ngủ cùng với chúng ta, so với việc bị đánh bại xong rồi dùng sức mạnh ép ngủ, không bằng bây giờ hãy ngoan ngoãn đầu hàng, ít nhất ngươi còn có thể hưởng thụ chút ít, có một câu nói rất hay, rằng nếu thừa nhận một cách đau khổ, không bằng hưởng thụ thật sung sướng đây."
"Đúng vậy, cô nương à, chỉ cần ngươi đầu hàng, chúng ta sẽ cho người hưởng hết vinh hoa phú quý, các ca ca cũng không muốn dùng thủ đoạn độc ác đâu, có phải vậy không, các huynh đệ?”
Chỉ một câu, khiến cho mọi người xung quanh cười vang.
Vương Hoãn Chi lạnh giọng cười, có chút suy nghì nhìn về phía hai người hai thú ở phía trên.
Trên gương mặt Hàn Tam thiên ngoại trừ có chút mệt mỏi ra, cả người vô cùng lạnh nhạt, dùng ánh mắt chế giễu nhìn về phía Vương Hoãn Chi.
“Ông thật sự nghĩ rằng ông đã thắng hay sao?"
Hàn Tam Thiên cười nói.
Vương Hoãn Chi không nhịn được mà nhướng mày, ngay sau đó lại buồn cười mà nói:
“Chẳng lẽ chuyện này còn có gì để nghi ngờ nữa hay sao?”
“Hàn Tam Thiên, ngươi cũng đã mệt lắm rồi, chỉ cần ta vung tay lên, mười vạn huynh đệ sẽ lao lên giết ngươi, ngươi còn có đường sống nào nữa hay sao?"
“Chết đến nơi rồi còn mạnh miệng."
“Vấn đề là ông có dám hay không thôi?"
Hàn Tam Thiên khinh thường nói:
“Ông có thể chơi, nhưng cũng chỉ là chút thủ đoạn ba xu mà thôi. Nói ra cũng thật buồn cười, Dược Thần các được thổi phồng rằng vô cùng kì diệu, lấy đại quân hơn mười vạn người chống lại hai người chúng ta, cũng chỉ có thể dua vào chiến thuật kéo dài để chiến thắng.”
“Ngay từ đầu đã là thắng làm vua thua làm giặc, tôi không còn lời nào đề nói, nhưng ông lại vô cùng tự tin mà khoe khoang ở trước mặt tôi, Vương Hoãn chi, ông xứng hay sao?”
Chỉ một câu, khiến Vương Hoãn Chi tức đến mức cắn chặt răng, những câu nói của Hàn Tam Thiên đâm thẳng vào trái tim lão ta, những câu nói xuyên qua tim, nhưng lại không thể nào phản bác lại.
"Lão phu có gì mà không dám chứ?”
Vương Hoãn chi lạnh giọng quát lớn.
Bây giờ Hàn Tam Thiên đã phải chiến đấu cả buổi sáng, đương nhiên là vô cùng mệt mỏi, hoàn toàn không có năng lực có thể phóng thích những đòn tấn công mang tính sát thương lớn nữa, cho dù chính lão ta có xem nhẹ hắn, nhưng cho dù hắn có thể đánh, thì có thể đánh được mấy lần?
Chỉ là nỏ mạnh hết đà, thế mà cũng dám hỗn láo ở trước mặt lão ta.
"Bây giờ lão phu sẽ chém giết tên súc sinh nhà ngươi. Thông báo cho đại quân, lên cho ta."
Sao Vương Hoãn Chi có thể để cho Hàn Tam Thiên tùy tiện nhục nhã chính mình ở trước mặt các thủ hạ như thế chứ, ngay lập tức lão ta vung tay lên, vạn quân di chuyển.
"Hay là người rút lui trước đi, ta và Đại Thiên Lộc Tì Hưu sẽ ngăn cản một lát, nếu như bây giờ ngươi không rút, thì sẽ không còn kịp nữa rồi."
Lúc này Minh Vũ cũng thấp giọng nói.
Trong lòng Hàn Tam Thiên cảm thấy rất ấm áp, anh không ngờ rằng vào giấy phút mấu chốt như thế này, Minh Vũ thế mà vì an toàn của anh mà đồng ý cược mạng sống của chính mình.
Nhưng mà anh cũng không cần.
"Tất cả chúng ta cũng không có ai cần rút hết."
Hàn Tam Thiên nhìn đám người rậm rạp đang tiến công, lạnh lùng cười, tay trái có Thiên hỏa, tay phải có Nguyệt luân, nhắm ngay vào đám người, ầm ầm đánh tới.
Đồng thời thu ngọc kiếm lại, nâng búa Bàn Cổ lên, diệt thế mà lao lên.
Một mảnh đại quân, ầm ầm ngã xuống.
Sắc mặt Vương Hoãn Chi lạnh như băng, rõ ràng là không dự đoán được đến thời điểm này rồi, Hàn Tam Thiên thế mà vẫn còn có thể thả ra những đòn tấn công mang tính hủy diệt liên tục như thế.
Nhưng mà, lão ta cũng không lo lắng, con thú khổng lồ còn phải vùng vẫy hai lần trước khi chết, huống chi là Hàn Tam Thiên.
"Giãy dụa đi, bởi vì rất nhanh thôi, ngươi sẽ không còn cơ hội nữa.”
Vương Hoãn Chi lạnh giọng cười nói.
"Chỉ dựa vào ông hay sao?”
Hàn Tam Thiên lạnh giọng cười nói.
"Chỉ dựa vào thế thôi."
"Vậy ông sẽ thua."
Đột nhiên Hàn Tam Thiên cười một cách ranh mãnh.
Mà đúng vào lúc này, giữa những ngọn núi xung quanh đại quân của Dược Thần các, bỗng nhiên núi đồi chuyển, tiếng hô nổi lên bốn phía!
- -----------------