Chưởng này dùng lực cực mạnh, chỉ là một chưởng trên lưng Hàn Tam Thiên nhưng hắn đã cảm thấy đau nhói.
Chết tiệt, đánh nhau với ông lão quét rác ở đây gần một ngày rồi, Hàn Tam Thiên không ngờ rằng còn có người ở đây? Cộng với sự mệt mỏi từ trận đấu, Hàn Tam Thiên dường như không có một sự chuẩn bị nào.
Nhưng lúc Hàn Tam Thiên muốn nghỉ ngơi, sau lưng liền xuất hiện một giọng nỗi trầm thấp, tiếp theo hình dáng khổng lồ của Trấn Bắc Huyền Vũ thoắt ẩn thoắt hiện sau lưng hắn, dùng một chưởng đánh lại kể tập kích Hàn Tam Thiên.
Hàn Tam Thiên ngây ngốc đưa mắt nhìn, đây rốt cuộc là chuyện gì?
“Bên trái là Hoàng Long Thái Hư, bên phải là Huyền Hồ Lôi Đình đã được hóa thành vật tổ khắc trước ngực của ngươi, mặc dù không phải là cơ thể của bọn chúng, nhưng trong trận thiên kiếp người đã sử dụng sức mạnh của chúng. Thanh Long phòng thủ, Bạch Hổ tấn công kết hợp với sức mạnh của người tạo nên một cuộc chiến bất khả chiến bại. Dưới hai tay của ngươi là đôi cánh của Chu Tước Phần Thiên làm sức mạnh của ngươi tăng lên, sau lưng là Trấn Bắc Huyền Vũ, vào thời khắc quan trọng sẽ bảo vệ người an toàn.” Ông lão quét rác nở một nụ cười.
Hàn Tam Thiên gật đầu, quay người lại phát hiện người đánh lên mình chính là một người quen của hắn- Bát Hoang Thiên Thư.
Đột nhiên Hàn Tam Thiên bất động.
“Đánh lén ta sao?” Hàn Tam Thiên nghiến răng: “Đánh lén chủ nhân là một tối danh rất nặng.”
Bát Hoang Thiên Thư không thèm để ý: “Ngươi vẫn còn cho rằng người là chủ nhân của ta sao?”
“Người có tin ta...”
Hàn Tam Thiên ngược lại chẳng thèm nghi ngờ gì, lúc chiến đấu với Tứ đại thần thú, hắn đột nhiên cảm nhận được một luồng sức mạnh to lớn nào đó được truyền vào trái tim rồng của hắn, lúc đó hẳn liền đã phát sinh nghi ngờ với Bát Hoang Thiên Thư.
Trong cơ thể hắn, đột nhiên được truyền sức mạnh cũng chỉ có hắn làm mà thôi.
“Cơ thể của người được như hiện tại là nhờ có không ít công lao của ta, còn muốn đánh ta sao? Ngươi không sợ bị thiên lôi đánh hả? Bát Hoang Thiên Thư mỉa mai đáp.
“Ta mà có thể bị thiên lôi đánh sao? Người cho rằng ta sợ sao?” Hàn Tam Thiên cười cười đùa giỡn biểu thị sự cảm kích, sau đó quay người sang ông lão quét rác: “Đúng rồi tiền bối, đây là đâu vậy?”
“Ở đâu, ngươi không cần biết, nhớ vợ của người không.” Ông lão quét rác vừa cười vừa nói.
Hàn Tam Thiên gật đầu, cho dù vào sinh ra tử như thế nào đi nữa thì trong đầu hắn luôn nghĩ về an nguy của Tô Nghênh Hạ và Hàn Niên, thậm chí bọn họ chính là lí do để hắn có thể kiên trì đến hôm nay: “Tiền bối, sao người lại biết?”
“Ngươi có chuyện gì sao ta không biết? Nhưng mà người không cần lo lắng, hiện tại bọn họ vẫn được an toàn.”
“An toàn sao? Tiền bối, người biết họ đang ở đâu sao?” Hàn Tam Thiên vội vã hỏi.
Ông lão quét rác cười lớn, vỗ vào vai Hàn Tam Thiên: “Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt”Nói xong ông lão quét rác đưa mắt nhìn ra xa, và dường như không còn để ý đến Hàn Tam Thiền.
“Sẽ có người sớm nói cho người biết tung tích của bọn họ. Trước mắt người hãy chú tâm nâng cao sức mạnh của mình, ở đây với ta thêm vài ngày nữa, được không?” Ông lão quét rác ôn tồn nói.
Hàn Tam Thiên do dự một lúc rồi gật đầu.
Vì ông lão quét rác đã nói nhóm người Tô Nghênh Hạ hiện vẫn an toàn nên Hàn Tam Thiên đã yên tâm phần nào, hơn nửa hắn tin tưởng lời nói của ông lão kia.
Cuối cùng, chuyện của Hàn Niên lúc đầu được hắn tính toán sẵn.
“Lời của tiền bối, Hàn Tam Thiên nhất định nghe theo” Hàn Tam Thiên gật đầu nói.
Ông già quét rác mỉm cười: “Trẻ nhỏ dễ dạy, đi nấu một ít thức ăn đi, không biết tài nghệ của người giỏi hay của vị sư tỷ kia giỏi.”
Dứt lời, ông lão liền phất tay, lập tức một ngôi nhà trúc liền xuất hiện.
Trước cổng nhà là vườn tược cây cối khắp nơi.
Hàn Tam Thiên cũng không nói gì, lập tức ra vườn hái rau, định làm một bửa ăn thịnh soạn để thiết đãi hai vị, dù gì bản thân có được như ngày hôm nay