Gương mặt non nớt đáng yêu của một đứa trẻ, không ai khác, chính là một vị tiểu hòa thượng lúc trước sinh sống cùng với lão hòa thượng.
“Là ngươi?"
Hàn Tam Thiên vô cùng kinh ngạc.
Ấn đằng sau ma đồng chính là một vị tiểu hòa thượng vô cùng thơ ngây và đáng yêu sao?
Nhìn gương mặt đang khép chặt hai mắt, giống hệt như người đã chết, cho dù Hàn Tam Thiên xem nó là một Ma đồng, nhưng lúc này biết được bên trong chẳng qua chỉ là một cậu bé, thì trong lòng khó tránh khỏi cảm giác thương xót.
Có lẽ chỉ là một đứa bé, nhưng lại bị người khác lợi dụng ma thuật biến thành một công cụ giết người.
Điều này khiến Hàn Tam Thiên nhớ lại cảnh Hàn Niên bị Phụ gia bắt cóc, nếu như lúc đó hắn không cứu được Hàn Niên, vậy chẳng phải đã bị tên Phù Thiên dùng pháp thuật biến nó thành cổ máy giết người rồi hay sao?
Từ xưa đến nay, ở trái đất hay bất cứ hành tinh nào, trẻ em chính là mầm non của tương lai, nhưng cũng chính là công cụ bị kẻ ác lợi dụng.
Có một số nơi bắt cóc trẻ em tạo thành một khu huấn luyện, cướp đi tuổi thơ của chúng, tẩy não những nhận thức, biến chúng trở thành nô lệ và công cụ trung thành cho bạn người xấu.
?ננו,
Trẻ nhỏ ngây thơ nên rất dễ bị lừa gạt, lòng trung thành cũng nhiều hơn những người trưởng thành khác, vì vậy bạn vô tình và độc ác tẩy não chúng, sau khi thành công, những đứa trẻ này bị bỏ rơi, thậm chí ở đâu cũng không biết.
Đột nhiên lúc Hàn Tam Thiên đang suy nghĩ, thì hắc khí bắt đầu lan ra, một âm thanh vang lên, một lưỡi giáo màu đen đâm thẳng vào ngực Hàn Tam Thiên.
Máu tươi từ miệng vết thương ở vị trí tim.
chảy xuống, hắn không cam lòng đưa mắt nhìn vị tiểu hòa thượng trước mặt.
Gương mặt vị tiểu hòa thượng trắng bệch, hai mắt đỏ ngầu, miệng mở một nụ cười u ám.
“Chết."
Lưỡi giáo trong tay lại tiếp tục cử động.
Ngực của Hàn Tam Thiên bị khoét thành một cái lỗ lớn.
Tốc độ nhanh, chuẩn xác, lực lại mạnh, thậm chí trong nháy mắt Hàn Tam Thiên còn không cảm nhận được sự đau đớn.
Nhưng vẫn biết rằng đã bị tên tiểu tử này đánh trúng vào ngày tim.
“Ngươi." Hàn Tam Thiên ôm ngực, tức giận ngước nhìn quỷ đồng, lòng tốt nhất thời của hắn đã đổi lại là một vết thương chí mạnh.
Quỷ đồng cười lên, tay thu lưỡi giáo lại, vô cùng lạnh lẽo.
Ầm.
Không có trái tim, cho dù mạnh mẽ như Hàn Tam Thiên cũng không có ngoại lệ, cơ thể hắn giống như một hòn đá đổ gục, từ trên trời rơi xuống đất.
Bỗng nhiên xung quanh yên ắng lạ thường.
Sau đó, là tiếng hoan hô vang lên khắp nơi.
“Quy đồng muôn năm, quỷ đồng muôn năm"
Những tiếng hô vang vọng khắp nơi, khiến đứa trẻ này giống hệt là một chiến thần, được người khác ca tụng, hoan hô.
Lão hòa thượng cười điên cuồng.
Phía sau là tên hòa thượng trưng niên nhảy cẫng lên vì vui sướng.
Ngay cả Minh Vũ lúc này cũng thở phào nhẹ nhõm.
Trận chiến đẫm máu như vậy đã có thể tiêu diệt được Hàn Tam Thiên, hơn nữa làm một cách vô cùng ấn tượng và sạch sẽ.
“Minh thí chủ, bây giờ yên tâm rồi chứ"Lão hòa thượng cười rồi ngước nhìn Minh Vũ.
“Hàn Tam Thiên lần này ngay cả trái tim cũng bị moi ra, ngay cả chết cũng không vùng vẫy được, lần này có người nên cảm miệng lại rồi." Tên hòa thượng trung niên đương niên không bỏ qua cơ hội mỉa mai Minh Vũ.
Đúng vậy, trái tim và bộ não là hai bộ phận quan trọng nhất của con người, nếu như mất một trong hai, cho dù là thần tiên cũng khó thoát khỏi cửa tử.
Nghĩ đến đây, Minh Vũ liền mỉm cười, đối với lời châm chọc này cô cũng không để trong lòng.
“thật không hổ danh là đại sư, Minh Vũ bội phục."Minh Vũ cười rồi đáp.
Lão hòa thượng khiêm tốn, xua tay nói: “Cũng chỉ là một chút tài mọn, bần tăng không dám nhận.
Nhưng chẳng qua cũng chỉ là một tên Hàn Tam Thiên mà thôi."
Miệng nói như vậy, nhưng trong lòng hắn lúc này vô cùng tự phụ và kiêu ngạo.
.
Danh Sách Chương: