Phù Thiên lại thở dài: "Ta đến nhà trọ điều tra rồi, Phù Dao...cô ta còn sống!"
"Không thể có chuyện đó!" Phù Mị vỗ mạnh một cái lên giường, khiến đám thị nữ đứng sau sợ đến mức vội vã bỏ chạy, vẻ mặt của nàng ta hết sức dữ tợn, cắn răng nghiến lợi quát lớn: "Chuyện đó không có khả năng xảy ra, con đàn bà đó sao có thể còn sống được!"
"Thứ ti tiện như nó không phải nên chết sớm đi hay sao? Cô ta còn sống để làm gì? Hả?"
"Cô ta có tư cách gì sống sót?"
Phù Mị gào thét điên loạn, sự đố kị của nàng ta đối với Tô Nghênh Hạ đã biến thành nỗi oán hận sâu sắc, nàng ta ước gì Tô Nghênh Hạ có thể chết càng sớm càng tốt, sao có thể bằng lòng nhìn Tô Nghênh Hạ còn sống quay về chứ?
"Không phải cô ta đã rơi vào Vực sâu Vô Tận rồi hay sao? Sao lại còn sống được?" Phù Mị dữ tợn hạch hỏi.
"Hẳn là đã có người cứu cô ta." Phù Thiên bất đắc dĩ nói.
"Ai?"
"Là người thần bí, chính là người đeo mặt nạ trên võ đài ngày hôm nay." Phù Thiên nói.
Nghe nói như thế, Phù Mị nghiến răng thật chặt: "Ý ngươi là kẻ đeo mặt nạ kia chính là người thần bí trên đỉnh Kỳ Sơn đó ư? Nhưng không phải hắn ta đã chết rồi sao? Có phải ngươi nhầm rồi hay không? Có phải bị ai lừa rồi?"
"Ta cũng đã nghĩ đến trường hợp đó, nhưng Phù Dao đúng là đã sống sờ sờ xuất hiện ở trước mặt ta, hơn nữa, lại thêm chuyện về Thiên lao của nhà họ Phù, ta tin rằng, trên đời này trừ Chân thần ra e rằng chỉ có người thần bí mới có thể làm được, đừng quên hắn ta còn có thể mở cả mộ thần." Phù Thiên nói xong, yên lặng ngồi trên ghế dành cho khách, tạo thành cảnh tượng hoàn toàn đối lập với Phù Mị đang ngồi trên ghế chủ nhà.
"Huống hồ rằng, cũng chỉ khi hắn ta là người thần bí mới có thể lý giải tại sao lúc trước hắn ta lại tập kích Dược Thông các."
Rầm!
Một tiếng động thật lớn vang lên, Phù Mị vỗ mạnh lên bàn một cái, nàng ta vô cùng giân giữ, trong đôi mắt xinh đẹp ngấm đầy độc địa: "Con ả khốn khiếp Phù Dao đó, đã rơi vào chỗ như Vực sâu
Vô Tận rồi mà vẫn có người cứu ra được, đúng là loại càng khốn nạn thì sống càng dai dẳng."
"Khó trách, khó trách, khó trách lúc trước khi ta quyến rũ tên đó hắn ta lại không hề phản ứng, hóa ra là do con ả Phù Dao này đứng sau lưng bày trò gian trá. Khốn thật, ả ta đúng là vong hồn vất vưởng mà."
"Hừ, thế mà tự làm như yêu thương tên người Trái Đất kia lắm đấy, kết quả tên người Trái Đất đó vừa đứt đã chạy theo thằng đàn ông khác không phải ư? Đồ đê tiện, ả lăng loàn." Phù Mị lạnh lùng nói.
Nàng ta đổ tất cả sai lầm lên đầu của Tô Nghênh Hạ, cũng cho rằng chính Tô Nghênh Hạ đã quyến rũ người thần bí mới khiến hành động đêm đó của nàng ta thất bại.
Còn dõng dạc miệt thị Tô Nghênh Hạ là đồ đê tiện lăng loàn mà không tự biết nàng ta mới là thứ đê hèn, lẳng lơ đích thực!
"Hừ, thảo nào ả ta lại gióng trống khua chiêng việc mình quay về như thế, còn đến phá rối trong Đại hội tuyển người của ta như vậy, hóa ra là đã tìm được một tên ngu khác đứng ra làm chỗ dựa cho cô ả." Phù Mị khinh thường nhiếc móc.
"Phù Thiên, xem ra việc Phù Mãng được cứu cũng là do ả lăng loàn đó đề xuất." Phù Mị nói: "Chắc chắn ả ta muốn tách ra để lập lên một thế lực khác, chúng ta không thể cho ả ta như ý được."
Phù Thiên gật đầu, thật ra ông ta cũng đang nghĩ đến chuyện này: "Người nắm vị trí củ chốt trong chuyện này chính là người thần bí, cho nên muốn phá hoại nó cần người thần bí giúp chúng ta mới được."
"Đúng thế, chỉ cần người thần bí không để ý đến ả điểm kia, cô ta có thể làm ra chuyện gì được chứ?" Phù Mị gật đầu.
"Hay là để ta đóng vai phản diện, còn người đóng vai người tốt tiếp cận họ?" Phù Thiên dò hỏi.
"Yên tâm đi, ta sẽ đích thân vạch trần điểm thối nát của ả điểm đó, để người thần bí nhìn cho rõ cô ta là thứ yêu ma quỷ quái gì." Phù Mị lạnh lùng nói.
"Được, vậy ta cũng phái thuộc hạ tiếp tục làm theo kế hoạch của mình." Nói xong, Phù Thiên đứng dậy lui ra.
Đợi đến lúc Phù Thiên đi xa rồi, Phù Mị cắn răng, siết chặt nắm tay, dữ tợn nhìn ra phía xa: "Phù Dao, hãy chờ đấy xem tôi xử lí cô ra sao."
Hắt xì!
Nhà trọ. Tô Nghênh Hạ vừa tiễn đám anh hùng hào kiệt kia dặn họ họ về chờ tin tức xong, không nhịn được mà hắt xì một cái.
Hàn Tam Thiên đứng bên cạnh bất đắc dĩ cười khổ, vừa dùng áo ngoài của mình khoác lên người cô vừa nói: "Xem ra có người liên tục nói xấu sau lưng em đấy."
Tô Nghênh Hạ cũng bất đắc dĩ cười khổ.
"Được rồi Tam Thiên, đây là danh sách ghi lại theo lời anh nói lúc nãy, anh xem lại đi." Giang hồ Bách Hiểu Sinh lấy ra một tờ giấy đưa đến trước mặt Hàn Tam Thiên.
"Không phải chứ Tam Thiên, nhiều người như vậy mà anh chỉ chọn có mấy người thế này thôi á?" Phù Mãng tiến lại gần, nhìn thoáng qua tờ danh sách rồi nói."
"Núi thiêng không tại nó cao mà nhờ trên núi có thần tiên." Hàn Tam Thiên cười cười.
Những người được chọn nằm trong danh sách cơ bản đều là những người Hàn Tam Thiên cảm thấy có thể gia nhập liên minh của mình. Thật ra khi gọi đám người đó tiến đến, Hàn Tam Thiên vẫn đợi xem bọn họ sẽ có phản ứng gì nếu nhìn thấy Phù Thiên đến.
Hàn Tam Thiên có thể hiểu được bọn họ vì tình cảm mà không muốn "phản bội" nhà họ Phù. Nhưng nếu dùng bạo lực chống lại bạo lực, thái độ của họ sẽ nói ra bọn họ có thật sự trung thành hay không.
Sau khi Phù Thiên đến, Hàn Tam Thiên để ý thấy nét mặt của rất nhiều người đã thay đổi, có người chột dạ, có người tuy rằng trên mặt cũng lộ vẻ xấu hổ, nhưng trong ánh mắt lại thể hiện ra bản thân rất kiên trì với lựa chọn của mình.
Mà thứ Hàn Tam Thiên muốn chính là những người đó.
Hôm nay nếu mới đối diện với Phù Thiên mà bọn họ đã không thể kiên trì, như vậy thì sau này đứng trước chuyện tồn tại, sống chết, bọn họ có thể phản bội anh bất cứ lúc nào.
Hàn Tam Thiên không muốn tốn công tốn sức nuôi dưỡng kẻ phản trắc.
Nhưng chuyện khiến Hàn Tam Thiên bất ngờ chính là biểu hiện của Trương Thiếu Bảo, dù Phù Thiên đã đến nhưng trong mắt hắn ta cũng không hề có tia né tránh nào, ngược lại còn tràn đầy quyết tâm.
Sáng ngày hôm sau.
Giang hồ Bách Hiểu Sinh triệu tập tất cả những người có trong danh sách đến lầu một của nhà trọ, để bọn họ biết qua về các việc cần thiết khi gia nhập liên minh.
Giang hồ Bách Hiểu Sinh đặc biệt thành lập quy định về các yêu cầu và chế độ liên quan đến việc ra nhập liên minh, xét từ một góc độ nào đó mà nói thì vô cùng nghiêm khắc. Hàn Tam Thiên cũng đã xem qua bản quy tắc này, anh vô cùng ủng hộ sắp xếp của Giang hồ Bách Hiểu Sinh.
Chỉ có quy củ nghiêm khắc mới có thể huấn luyện ra đội quân có năng lực cao, phát huy sức mạnh đến tận cùng được.
Hàn Tam Thiên không cần đến mười nghìn người, nhưng chỉ cần còn có một người anh cũng có thể huấn luyện.
Một đội quân tinh nhuệ đương nhiên tốt hơn so với một lũ rác rưởi vô dụng, bởi vì không chỉ năng lực tác chiến của cá nhân mạnh hơn so với một