Dứt lời, hắn còn tưởng sẽ có người hưởng ứng nói theo mình, nhưng nào ngờ vừa ngẩng đầu lên lại gặp ánh mắt lạnh lẽo, đằng đằng sát khí của Hàn Tam Thiên.
- -
“Nếu như ngươi không muốn bị một đạp bay thẳng ra cổ, thì hãy ngoan ngoãn câm miệng lại"
Người mở cửa là Mặc Dương lạnh lùng thốt lên, nói xong liền cùng với đám người của Hàn Tam Thiên đi đến phòng khách, không thèm để ý đến bọn họ.
Mùi này chính là mùi phát ra từ Phù Mãng, trong mắt của tất cả mọi người và Hàn Tam Thiên, đây không phải là mùi hôi thối, mà chính là mùi anh hùng.
“Chết tiệt, sư thúc, người hãy nhìn xem, không phải là chúng ta chấp nhặt gì họ, mà họ quá kiêu căng rồi.
"
Trần Thế Dân đưa mắt nhìn bóng lưng của đám người Hàn
Đám người nay hệt như vừa bị đánh,
sau đó lại có người đứng ra chống lưng, tâm trạng nhanh chóng tốt lên.
Chỉ có Trung Bắc Hãi là toát mồ hôi lạnh, lúc này nhìn thấy Trưởng môn chỉ chăm chú nhìn Hàn Tam Thiên,
đột nhiên cảm nhận được sự bất an.
.
Danh Sách Chương: