"Tần Sương, không cho phép nói hươu nói vượn." Lâm Mộng Tịch lạnh lùng quát một tiếng.
Mặc dù Lâm Mộng Tịch không nhìn quen dáng vẻ tiểu nhân đắc chí của Diệp Cô Thành và đám trưởng lão kia, nhưng cũng không đại diện cho việc bà đồng ý với chuyện của Hàn Tam Thiên.
Đối với Hư Vô tông mà nói, Hàn Tam Thiên chính là sự sỉ nhục trong quá khứ của Hư Vô tông.
"Con có nói sai sao? Nếu như Hàn Tam Thiên còn đây, sao trước mặt lại có ngày hôm nay chứ? Dựa vào đâu mà có người lại dám đến Hư Vô tông ta bắt nạt, để đám chuột nhắt của bọn chúng làm càn như thế trước mặt liệt tổ liệt tông của Hư Vô tông chúng ta?" Khuôn mặt Tần Sương lạnh lẽo đáp lại.
Nếu như có Hàn Tam Thiên lại ở đây, có kẻ nào còn dám ở đây lỗ mãng chứ? Đừng nói một tên Diệp Cô Thành, liền xem như mười tên, một trăm tên, với Hàn Tam Thiên lại như thế nào kia chứ?!
“Chát!”
Một tiếng vang lên, Tần Sương sờ khuôn mặt bị đỏ của mình, oán hận nhìn Lâm Mộng Tịch. Sau khi Lâm Mộng Tịch hét lớn một tiếng im miệng, cũng có hơi hối hận khi mình đã đánh cái tát này.
"Đừng nhắc đến tên phế vật kia nữa. Hắn chẳng lẽ hại con còn chưa đủ nhiều hay sao?" Đánh lên người Tần Sương, Lâm Mộng Tịch còn khó chịu hơn nàng ta nữa. Đó là nữ nhi ruột thịt của bà đấy. Nhưng bà ta thật không muốn Tần Sương lại nhắc đến tên kia một chút nào nữa cả, thậm chí bao gồm cả tên của hắn. Nếu không có sự xuất hiện của Hàn Tam Thiên, Tần Sương sẽ không rơi vào lưới tình, đương nhiên cũng sẽ không đến tình trạng như ngày hôm nay.
Tần Sương sờ mặt mình, cho dù trong lòng cực kỳ thương tâm, nhưng vẫn như cũ cố nén nước mắt, chỉ yên lặng không phục nhìn Lâm Mộng Tịch.
"Phốc, ha ha ha ha ha!" Diệp Cô Thành đột nhiên cười to lên, theo sát phía sau Ngô Diễn và Ngũ trưởng lão cũng không khỏi lạnh lùng chế giễu.
“Ôi chào, có người, cho tới hôm nay vẫn còn nhớ đến tên rác rưởi kia nữa. Ta thật nghi ngờ, Tần Sương sư tỷ, lần đầu tiên của tỷ không phải là cho tên vô dụng kia rồi chứ, nếu không, sao lại cứ nhớ mãi không quên vậy?"
"Ha ha, đệ tử kiệt xuất Hư Vô tông kết quả là lại là một tiểu dâm phụ.” Thủ Phong trưởng lão cũng không khỏi châm chọc nói.
“Các ngươi có thể vũ nhục ta, nhưng các ngươi không được vũ nhục hắn." Nghe được mấy câu này, Tần Sương tức giận nhìn về phía đám người Diệp Cô Thành, lửa giận trong mắt thậm chí không hề che giấu ý định muốn giết bọn chúng.
Diệp Cô Thành lập tức cắn chặt răng, vô cùng giận dữ. Hắn không cho phép cũng không muốn tiếp nhận, đại mỹ nữ như Tần Sương ở trước mặt mình lại khen người khác tốt! Thậm chí, không thèm để ý đến bản thân cũng phải đi bảo vệ được hán ta!
Diệp Cô Thành hắn mới là kẻ tốt nhất trên đời này!
Khóe mắt manh liệt giật giật, giọng nói của Diệp Cô Thành nói: "Ta cứ muốn vũ nhục hắn đấy thì thế nào? Ngay cả người ta cũng muốn vũ nhục như vậy đấy. Ta cho ngươi biết, Tần Sương, thời điểm Hư Vô tông mở thành cũng sẽ là ngày ta phá thân ngươi."
Diệp Cô Thành đập mạnh xuống ghế, đứng dậy đứng dậy, nhìn về phía Tam Vĩnh lạnh lùng quát một tiếng: “Tam Vĩnh, thời điểm mặt trời ló dạng vào ngày mai, nếu như ngươi còn không giải trừ cấm chế của Hư Vô tông, người cứ đợi Hư Vô tông bị chôn vùi ở đây đi thuận tiện còn có mấy nghìn đệ tử chôn cùng với Hư Vô tông!"
Diệp Cô Thành vứt lại câu này, hét lớn một tiếng: “Chúng ta đi!”
Đám người Ngô Diễn lạnh lùng nhìn lướt qua đám người Tam Vĩnh và Lâm Mộng Tịch, đi theo sau lưng Diệp Cô Thành, vênh vang đắc ý rời đi.
Lâm Mộng Tịch hung tợn đuổi theo hai bước, nhưng cuối cùng vẫn dừng bước.
"Haizz, thật sự là bất hạnh của sư môn chúng ta. Đây đâu phải là đệ tử của Hư Vô tông, rõ ràng chính là sài lang mà.” Nhị Phong trưởng lão không khỏi lắc đầu thở dài nói.
Tam Vĩnh thở dài một tiếng, lắc đầu không thôi.
"Chưởng môn sư huynh, chuyện cho tới lúc này đã không thể kéo dài được nữa, huynh cần phải có quyết định. Ta thấy, Diệp Cô Thành sẽ làm thật." Lúc này Tam Phong trưởng lão cau mày nói.
Tam Vĩnh gật đầu liên tục rồi yên lặng ngẩng đầu lên: “Vậy các ngươi có ý kiến gì không?"
“Nghe nói Dược Thần các có mấy trăm nghìn đại quân, mặc dù Diệp Cô Thành ngông cuồng,