Sau khi chiến tranh xảy ra ở Hỏa Nham thành, lại có sự giúp sức của các đội quân tinh nhuệ, nhưng đối với Han Tam Thiên mà nói, đây chẳng là gì to tác cả.
"Ầm!!!"
Hàn Tam Thiên cùng với quả cầu Thiên hỏa, tay trái phát hỏa thiên, tay trái cầm quả cầu lửa, khắp nơi hắn đi qua người chết như rạ, không còn một mạng sống.
Trong thành là hình ảnh khỏi lửa khắp nơi, xác chết la liệt, máu chay thành sông.
Muốn ngăn cản Hàn Tam Thiên sao, e là không đơn giản.
Vốn dĩ chốn phồn hoa như Hỏa Nham thanh, lúc này lại như địa ngục trần gian, khắp nơi đều là tiếng kêu la, cảnh tượng vô cùng khủng khiếp.
Hàn Tam Thiên đứng giữa không trung, tóc trắng, thân hình màu vàng, hệt như một các thần.
Hàng vạn binh sỹ thương tích đầy mình, các cao thủ thì bị đánh đến bản sống bán chết. Mà lúc này, thân hình tràn đầy kim quang của Hàn Tam Thiên cũng phủ toàn máu.
“Giao Tô Nghênh Hạ và Hàn Niên ra đây, nếu không ta sẽ hủy diệt cả thành này.”
Vừa nói xong, một rìu liền chém xuống.
Ầm!
Lại là mấy trăm thi thể ở dưới cây rìu, hàng trăm mét đường phố cũng hằn lên vết nứt sâu nửa mét.
Khủng Khiếp!
Cho dù lúc này binh sỹ của Hỏa Nham thành còn rất nhiều, nhưng không một ai dám xông lên.
“Dừng tay”
Đột nhiên một giọng nói hét lên.
Giây tiếp theo, hàng ngàn binh sỹ nhanh chóng tiến vào hàng, một nhóm các cao thủ nhanh chóng bước ra dưới sự lãnh đạo của các vị trung niên, mà người đứng đầu tiên không ai khác chính là thành chủ của Hỏa Nham thành, gia chủ của Chu Gia Chu Khải Toàn.
“Vị đây là Hàn Tam Thiên? Ta với người không thủ không oán, hà cớ gì lại xông vào thành, hủy diệt Hỏa Nham Thành ta."Chu Khải Toàn lạnh lùng nói.
Hơn một nữa Hỏa Nham thành bây giờ đã chìm trong biển lửa, dân chúng lầm thang, binh sỹ chết vô số, thân là thành chủ sao ta có thể ngồi yên được chứ?”
“Giao đám người Tô Nghênh Hạ ra đây, ta sẽ tha cho mạng chó của ngươi.” Hàn Tam Thiên lạnh lùng nói.
“Hàn Tam Thiên, người đang nói cái gì vậy? Hỏa Nham Thành ta không bắt người nào của ngươi hết.” Chu Khải Toàn tức giận lên tiếng, nhưng trong ánh mắt hắn hiện lên một tia ngời hoặc bản đứng hắn ta.
“Không có đúng không.” Hàn Tam Thiên nở một nụ cười chết chóc, thân thủ nhanh như một tia chớp, trong phút chốc đã xuất hiện trước mặt của Chu Khải Toàn.
Thân là thành chủ của một phương, ắc hẳn tu vi của hắn cũng không tệ, dường như lúc Hàn Tam Thiên xuất hiện trước mặt hắn liền lập tức lùi phía sau né tránh.
Ầm!!!
Hàn Tam Thiên cũng không dừng lại, gia tăng tốc độ trực tiếp xé toạc một mãng cực lớn trong đám quân.
“Đây là cái quái gì vây.?” Một người thất kinh hồn vía kêu lên.
“Không hay rồi, hắn chạy về hướng phủ thành chủ rồi.” Một người đứng bên cạnh thành chủ liền lập tức lên tiếng.
Trái tim Chu Khải Toàn đột nhiên thắt lại, vẫy tay mang tất cả binh lính chạy qua đó.
Lúc hắn đến phủ thành chủ, trong đại viện phủ, đều là thi thể của các binh lính và người giữ cửa, toàn bộ phủ đệ xa hoa lộng lẫy đã tràn đầy máu tươi, khắp nơi đều là tiếng kêu la thảm thiết.
Trong phòng lúc này, tất cả người nhà Chu gia đều bị Hàm Tam Thiên ép vào một góc tường.
“Hàn Tam Thiên, người vẫn được coi là một anh hùng hảo hán trong thế giới này mà lại ức hiếp phụ nữ và trẻ nhỏ thì còn ra thể thống gì nửa? Nếu tài giỏi thì đến tìm ta!” Chu Khải Toàn giận dữ mang theo binh lính xông vào.
“Thì ra người cũng biết, có chuyện gì thì đến tìm ngươi, vậy vợ con của ta đâu?” vừa nói xong, Hàn Tam Thiên động tay phải, một người của Chu gia bị bóp cổ rồi ngã xuống đất, không còn một chút cử động nào.
“Có việc gì mà người không dám tìm đến ta sao?”
Tiếp tục vài người Chu gia ngã gục xuống đất.
Hàn Tam Thiên cười lạnh rồi lại hành động, một người nữa của Chu gia lập tức bị bàn tay hắn hút vào, chỉ nghe thấy một âm thanh bị bóp nghẹn nơi cổ liền đứt hơi ngã khụy trong lòng bàn tay của Hàn Tam Thiên.
“Hàn Tam Thiên, trong thế giới này có rất nhiều người tôn sùng người là anh hùng thần bí, lại đi giết những người tay không tắt sắt như vậy.” Bên cạnh Chu Khải Toàn là một lão già giận dữ lên tiếng, dường như muốn lấy đạo nghĩa ra để áp chế hắn.
Nhưng thật tiếc, chiêu thức này đã dùng lên sai người rồi.
“Hàn Tam Thiên ta trước giờ không được coi là hảo hán gì, cũng chẳng cần danh hiệu anh hùng chết tiệt gì đó, người dám động vào người nhà của ta, ta liền hủy diệt cả tòa thành này.”
Hàn Tam Thiên liền vung tay, hơn hai mươi người phía sau liền lập tức biến thành xác chết.
Người Chu gia đột nhiên trợn hai mắt, người trước mặt họ không phải là người thần bí gì mà là ác ma đến từ đại ngục.
“Cha, đừng nhiều lời với hắn, chúng ta cùng nhau xông lên.” Đúng lúc này, con trai Chu Khải Toàn đang đứng bên cạnh vội vã lên tiếng.
Khi nghe con trai lên tiếng, Chu Khải Toàn vội vàng muốn bảo vệ hắn, nhưng một bóng đen đột nhiên lướt qua, con trai của hắn lập tức biến mất trước mặt hắn.
“Thì ra đây là con trai của ngươi.” Hàn Tam Thiên lúc này đã bắt con trai của Chu Khải Toàn đang đứng trên nội đường, trên mặt là nụ cười của ác quỷ.
“Muốn chơi một chút không?” Hàn Tam Thiên liếc nhìn Chu Khải Toàn.