Búa Bàn Cổ trong tay bỗng nhiên không bị khống chế run lên phát ra tiếng ong ong, đồng thời, màu vàng xanh nhạt của búa Bàn Cổ cũng đang nhanh chóng tan biến, một màu vàng chậm rãi dâng lên hoàn toàn bao phủ lấy màu vàng xanh nhạt.
Rất nhanh sau đó thì có màu đen bao trùm,
nó không run rẩy nữa mà lại giống một thanh rìu rỉ sét đã lâu.
0
"Cái gì?" Hàn Tam Thiên đột nhiên giật
mình, lại trông thấy người áo đen thần bí cười tà một tiếng.
Sau đó mười tên cao thủ mà người kia dẫn
theo đã tiến lên một bước, một giây sau, thân ảnh của bọn họ đã cách xa vài trăm mét, rồi nhanh chóng biến mất trong phạm vị tầm mắt.
Bọn hắn vừa chạy đi thì đám hòa thượng mới vừa công kích Hàn Tam Thiên cũng bị đánh tơi bời, chạy trối chết.
Người mặc áo giáp hoàng kim đập bay số tên hòa thượng, hai bước đã đuổi kịp mấy hòa thượng có ý đồ muốn chạy trốn, bàn tay lớn vỖ xuống thì chỉ còn lại mấy cái thi thể.
Thao Thiết cũng tăng cường độ nuốt,
nhưng dù sao thì đường núi hỗn loạn, sắc trời lệch tối, bọn hòa thượng này mặc áo đen lẩn trốn, hành tung rất nhanh, cơ hồ trong nháy mắt đã chạy trốn hơn phân nửa.
"Giặc cùng đường chở đuổi.
"
Mắt thấy thuộc hạ của mình muốn đuổi theo, lúc này người mặc áo giáp hoàng kim vung tay lên, lạnh giọng nói, lúc này có một người xoay người tung bay mấy mét, chặn lại một hòa thượng đang chạy trốn, mấy tên thủ hạ nhanh chóng lao đến bao vây xung quanh.
"Chừa người sống mang về.
"
"Vâng.
"
Mấy tên thủ hạ vội vàng bắt mấy tên hòa thượng lại, mà lúc này, ánh mắt hắn nhìn sang Hàn Tam Thiên.
Hàn Tam Thiên đang nhìn phương hướng mà người áo đen thần bí đã biến mất, cắn chặt hàm răng.
Câu nói của hắn trước khi đi kia đã khiến Hàn Tam Thiên yên tâm, nhưng lại cực kỳ nặng nề, yên tâm là vì tiểu Đào thật sự đang ở trong tay của bọn hắn, trước mắt mà nói xem ra an toàn, cũng không phải giống như sự suy đoán trước đó của Hàn Tam Thiên là
nàng bị bọn hắn dùng thủ đoạn bắt ép buộc.
Điều mà anh đang lo lắng thì sẽ đến trễ một chút, nhưng chắc chắn sẽ đến.
Một tuần lễ.
Nếu như mình không đi, tiểu Đào sợ rằng sẽ gặp phải ác mộng trong cuộc đời mình.
"Ngươi không sao chứ.
" Lúc này, Lục Nhược Tâm dần theo mấy người chậm rãi đi tới, vừa đi vừa không quên cảnh giác nhìn Thao Thiết còn ở phía xa truy sát hòa thượng.
Nhìn thấy Lục Nhược Tâm, Hàn Tam Thiên hơi thu ánh mắt một chút, nhìn phía nàng: "Yên tâm, không chết được.
"
"Dùng loại ánh mắt này nhìn ta làm gì?" Lục Nhược Tâm lạnh lùng nói.
"Vậy người cảm thấy ta nên dùng ánh mắt gì nhìn ngươi?" Hàn Tam Thiên lạnh lùng mà nói.
"Trong lúc người gặp nguy nan là ai dẫn người tới cứu người Hàn Tam Thiên, làm người hẳn phải biết tốt xấu.
" Lục Nhược Tâm bất mãn mà nói.
"Nguy nan?" Hàn Tam Thiên khinh thường cười một tiếng.
Lục Nhược Tâm cũng không tức giận, ngược lại nhẹ giọng phân phó tùy tùng: "Người đâu.
"
"Có.
"
"Dựng trại ngay tại đây.
Chuẩn bị chút đồ ăn và rượu ngon, mặt khác, gọi Thất trưởng lão dẫn theo mấy người tới để xem vết thương cho hắn.
" Lục Nhược Tâm nhìn lướt qua Hàn Tam Thiên, phân phó nói.
"Không cần.
" Hàn Tam Thiên lạnh lùng cự tuyệt, nhìn qua Lục Nhược Tâm, nói: "Mệnh của Hàn Tam Thiên không cần người khác đến giúp đỡ, Lục Nhược Tâm, không cần làm thế nữa, đồ vật người đã đáp ứng với ta đâu?"
"Ngươi.
" Lục Nhược Tâm chán nản, còn có ý tốt dựng trại giúp tên này chữa thương, kết quả anh lại không cảm kích chút nào, thật sự khiến nàng phát điên vô cùng.
Nàng là đại tiểu thư nhà họ Lục vạn người theo đuổi, từ trước đến nay chỉ có người khác phải tìm tất cả biện pháp khiến nàng vui vẻ, thậm chí nàng còn không thèm phản
hồi, chỉ cần gật gật đầu thì những người kia sẽ giống như chó xù nhìn thấy xương vui vẻ muốn chết, không cần gì khác.
Nhưng hôm nay, nàng không chỉ đáp lại, mà còn vô cùng chủ động quan tâm anh, thậm chí hạ thấp địa vị sai người an bài rượu ngon thức ăn ngon, còn mời các trưởng lão mạnh nhất ở núi Lam Sơn đến trị thương cho anh, đây là đãi ngộ cỡ nào chứ?
Cho dù là nàng, trước kia khi chưa nắm
được quyền điều khiển Lam Sơn thì cũng I không có tư cách được các trưởng lão của
Lam Sơn Các trị liệu, Lam Sơn Các chỉ nghe lệnh tộc trưởng cho nên đương nhiên cũng
chỉ có tộc trưởng mới có loại đãi ngộ này.
Nhưng bây giờ nàng đem đãi ngộ tốt nhất đến cho Hàn Tam Thiên, đặt anh ở vị trí không cần nói cũng biết, thậm chí Lục Nhược Tâm xưa nay không cho là mình sẽ vì một nam nhân trả giá nhiều như thế, đối với anh tốt như thế, nhưng hôm nay!
(x
Với những gì nàng đã làm thì những nam nhân kia hẳn là vui vẻ, điên cuồng không cần biết lý do, nhưng với Hàn Tam Thiên lại là khuôn mặt vô cùng lạnh lẽo và cự tuyệt vô tình.
"Đồ vật, đồ vật, trong mắt người cũng chỉ có người kia và đồ vật của người thôi sao? Chẳng lẽ người còn chưa biết tin gì sao?" Lục Nhược Tâm lạnh giọng cả giận nói.
"Đã nghe được, vậy thì sao?" Hàn Tam Thiên lạnh giọng mà nói.
Cho dù trong thư là chữ viết của Tô Nghênh Hạ, cho dù nàng viết ra lời nói kia nhưng Hàn Tam Thiên không tin nàng sẽ đổi lòng.
Ở trong lòng Hàn Tam Thiên, Tô Nghênh Hạ nhất định là bất đắc dĩ.
"Thì sao?" Nghe nói như thế, Lục Nhược
Tâm tức đến phun máu: "Người đọc chữ không hiểu sao? Ngươi vẫn cảm thấy có người ép bức nàng ta sao?"
"Tại hạ Phương Khôn, là người kế nhiệm của sa mạc vương thành hay còn gọi là hoang mạc thành.
"
"Không liên quan đến ta, mau trả thư đây.
" Hàn Tam Thiên lười nói cái gì sa mạc vương thành, hoang mạc thành, không có hứng thú chút nào với người kế nhiệm, trong mắt của anh chỉ có hết thảy liên quan với Tô Nghênh Hạ.
Khi Hàn Tam Thiên muốn đoạt thư, Phương
Khôn lại nhấc tay mở thư ra, lúc này, cười nhạt một tiếng: "Chúng ta liều chết vứt sống mới đem được lá thư đến nơi này, người nói cầm thì cầm, tựa hồ không thích hợp lắm đâu Hàn tiên sinh.
"
"Ngươi muốn thế nào?" Hàn Tam Thiên nhíu mày hỏi.
Lúc này Phương Khôn nhìn qua Hàn Tam Thiên cười gần.
.
Danh Sách Chương: