Trên mặt đất, có một dấu vết dài sâu lưu lại.
"Aaaa!" Lục Nhã Tâm cảm thấy cổ họng đau nhói, khó chịu vô cùng.
Nhưng còn chưa kịp cảm thấy khó chịu, Lục Nhã Tâm không thể không cau mày, như thể đối mặt với kẻ thủ lớn.
"Gầm!" Trên người Hàn Tam Thiên, một bóng rồng màu đen to lớn vô cùng được tạo thành bởi ma sát khí đang bay lượn phía sau anh.
Kích thước của con rồng và sức mạnh khủng khiếp chỉ cần nhìn vào nó liền khiến người ta khiếp sợ vô cùng. "Chà!" Đám đông náo động! "Ma long? Đây không phải là Ma long ở núi Khốn Long sao?" "Chết tiệt, không lẽ nó còn chưa chết sao?" "Nó đã chết rồi, nhưng mà, nó đã được tái sinh theo một phương thức càng đáng sợ hơn.
Hắn ta gửi gắm vào cơ thể của Hàn Tam Thiên, mượn xác hoàn hồn rồi!" "Ma Long lại hiện thế, nhân gian sẽ trở thành luyện ngục một lần nữa."
Đám người tản mát bên này, bà tám khắp nơi, vừa nghe đến Ma Long liền biến sắc, nhìn thấy bóng đen liền cảm thấy ớn lạnh! Cách rất xa đó, lúc này thậm chí đều đã bắt đầu hơi lùi bước.
"Ma Long!" Ngao Thế lúc này đã dẫn đầu một đám người nhanh chóng bay về phía Lam Sơn Chi Đỉnh, nhưng mới đi được nửa đường thì đột ngột bị con rồng rung trời cứng rắn cắt ngang, tất cả đám người đều kinh ngạc đưa mắt lên nhìn.
Nhất thời không biết phải làm sao.
“Lão Ngao, Ma Long hình như đã mượn cơ thể của Hàn Tam Thiên để sống lại rồi.”
Vương Hoãn Chi ngạc nhiên nói.
Bọn họ đâu có biết rằng, Ma Long vốn không phải mượn Hàn Tam Thiên mà sống lại, nhưng suy cho cùng, dựa vào hiểu biết của bọn họ, làm sao họ có thể nghĩ rằng đó là một khả năng khác?! Ngao Thế lạnh lùng không nói gì.
“Mặc kể hắn ta là Ma Long hay là Hàn Tam Thiên, giết không tha!”
Diệp Cô Thành lạnh lùng nói, trong mắt tràn ngập sát khí “Dựa vào người sao?”
Ngao Thế lạnh giọng nói, tràn đầy khinh thường.
Diệp Cô Thành vừa muốn không phục, lúc này Hàn Tam Thiên lại động thủ! Khi hồn của Ma Long bị phóng ra ngay lập tức xen lẫn với linh hồn của Hàn Tam Thiên, hai bên hoà hợp và đấu tranh, rất hỗn loạn, nhưng hai người có thể vận động hai lực lượng, toàn thân đạt tới đỉnh cao cực đại.
Ma Long cuộn tròn thân, miệng gào thét tức giận! Xuyên thẳng bầu trời.
"Ma Thần vạn tuế!" Theo tiếng rồng vang lên, nhóm "thậy ma" phía sau đồng loạt quỳ xuống và đồng thanh hét lên, chấn động cửu thiên.
“Hàn Tam Thiên!”
Lục Nhã Tâm nhìn thấy dấu vết cuối cùng của con người trong mắt Hàn Tam Thiên đang chết dần, lo lắng hét lên.
Nhưng lúc đó, có tác dụng gì! "Gầm!" "Giết!" Chiếc búa Bàn Cổ đột nhiên xuất ra, Thiên Hoả Nguyệt Luân theo đó mà chuyển động, tử thần thiên thủ đều đồng loạt xuất hiện! Chỉ là, dưới hắc khí che phủ, màu sắc của Búa Bàn Cổ đã phát sinh thay đổi, thần khí vàng lấp lánh đã không còn nữa.
Nhiều hắc khí bao trùm, ánh sáng vàng thêm đỏ! Thiên Hoả màu đỏ đen như nham thạch, Nguyệt Luân màu tím đen như rắn rết, tứ thần thiên thú cũng không có uy lực của thần quang trước kia, thân thể biến thành màu đen, chỉ có một loại cảm giác tà ác và khủng khiếp ảnh hưởng đến môi trường xung quanh.
Ngay khi giọng nói vừa rơi xuống, Hàn Tam Thiên đột nhiên bật dậy, tay cầm búa Bàn Cổ được hắc khí quấn quanh, giơ lên trời mà đánh xuống.
"Tâm Nhi, cẩn thận."
Lục Vô Thần lo lắng hét lên, nhưng mà lúc này chiếc búa lớn đã hạ xuống.
“Bắc Minh Tứ Hồn trận!”
Lục Nhã Tâm lo lắng hét lên một tiếng một tiếng, thân hoá thành bốn, bốn đạo Hiền Viên Kiếm trực tiếp chặn lại.
"Bùm!!" Búa và kiếm gặp nhau, kết quả là nổ tung! Bùm! Đôi chân mảnh khảnh của Lục Nhã Tâm nhất thời lún xuống bùn phân nửa, tám tay cầm bốn thanh Hiền Viên Kiếm chống đỡ cũng khẽ run lên không ngừng! "Thật là mạnh mẽ" "Chết tiệt, Lục Nhã Tâm cũng không địch nổi sao?" Người ở phía xa đều không ngừng kinh ngạc.
"Giết!" Hàn Tam Thiên lại hét lên.
"Bùm!" Chân của bốn bóng người lộ ra ngoài bùn, đầu gối đột nhiên quỳ trễn mặt đất, tám cánh tay hoàn toàn dán trên vai! Hoàn toàn không cùng một cấp bậc năng lượng! Giống như một người lớn đánh một đứa trẻ.
“Thần Lão, tiểu thư gặp nguy hiểm rồi.”
Lục Vĩnh Sinh ở bên này cùng với mấy chục cao thủ đã chuẩn bị xong, sẵn sàng xông vào ứng cứu bất cứ lúc nào.
Lục Vô Thần đôi mắt nhìn chằm chằm vào Hàn Tam Thiên, không nói một lời.
"Thương Sinh, Vĩnh Vãng!" Bùm bùm bùm! Ánh sáng màu trắng và xanh trong tay bay ra, từ hai phía trái phải đột nhiên đập vào Búa Bàn Cổ.
"Bùm!" Một tiếng nổ vang lên! Lợi dụng lúc này, Lục Nhã Tâm thúc giục năng lượng, vội vàng thoát thân.
“Đau quá!”
Lục Nhã Tâm lạnh lùng nhìn Hàn Tam Thiên, ngũ vị lẫn lộn.
Đôi tay mềm nhũn, đôi chân đau đớn, nàng ta lại nhếch nhác như vậy! “Ta sẽ đi giữ lấy hắn ta, người đi cứu Tiểu thư.”
Lục Vô Thần lạnh lùng ra lệnh.
"Vâng Lục Vĩnh Sinh gật đâu, VỘI vàng gọi một đám cao thủ tiến vào trạng thái chuẩn bị.
Lục Vô Thần siết chặt một tay, trong tay đột nhiên xuất hiện một luồng năng lượng màu vàng, một thanh kiêm mảnh mai màu vàng hoàn toàn xuất hiện.
Nắm trong tay, Lục Vô.
Thần đạp mây xông: lên trời, nhắm thẳng vào Hàn Tam Thiên.
Trong đôi mắt đỏ như máu của Hàn Tam Thiên, chỉ có Lục Nhã Tâm.
Một nụ cười tà mị chợt hiện lên nơi khóe miệng, trong tay cầm búa Bàn Cổ, cười hung hãng.
"Kẻ đụng đến vợ con tôi, chết đi!" Ngay khi giọng nói vừa rơi xuống, bóng dáng của Hàn Tam Thiên đột nhiên biến mất, chỉ còn lại một vết hắc khí lưu lại tại chỗ.
Lục Nhã Tâm nhất thời sửng sốt, nhưng giây tiếp theo, lông mày của nàng ta chợt cau lại! "Hô" Trước mặt, một chiếc búa khổng lồ mang theo hắc khí cực mạnh đã dựng lên trên trán nàng ta...
Khoảng cách giữa hai người, lại không quá xa tí nào...