Đột nhiên người kia nói không nên lời, lúc sau chỉ mấp máy thốt lên vài chữ: “Bọn họ..
bọn họ chính là một nam một nữ tối qua xông đến lều trại của Phái Trường Sinh.
Đám người họ bất giác nuốt nước miếng, mồ hôi lạnh bất giác cũng toát ra.
Đã làm nên một việc ngu ngốc như vậy, nên bọn học cảm nhận thần chết đang ngày càng tiến gần về phía họ.
Đặt biệt là người miệng mồm sắc bén khi nảy, bây giờ còn khó chịu hơn cả khi đang ăn phân, ngoại trừ sau lưng đang toát mồ hôi lạnh thì toàn thần không còn bất cứ cảm giác gì.
Báo!!! Lúc này, trong lều trại chính của đỉnh Lam Sơn, Hải Vực Dũng Sinh và Dược Thần Các, vài tên do thám cùng lúc chạy vào các lều trại của mình.
“Phát hiện có một đội quân nhỏ tiến công lên núi Khốn Long.”
“Cái gì?”
Vương Hoãn Chi sửng sốt từ ghế đứng bật dậy, trước mắt hắn là tấm bản đồ tối hôm qua vừa gấp rút mang đến của núi Khốn Long, Diệp Cô Thành, Tiên linh sư thái và tất cả quân lính tinh nhuệ của Dược Thần Các đều tập trung ở đây, mới sáng sớm bọn họ đã lên kế hoạch đối phó với Ma Long, nhưng đến bây giờ vẫn chưa có hướng đi nào.
Địa hình bằng phẳng của núi Khốn Long quả thực không có ưu thế địa lí nào, muốn đánh Ma Long, ngoại trừ việc đánh trực tiếp ra thì không còn cách nào khác.
Nhưng mà, bài học kinh nghiệm ngày hôm qua khiến hắn hiểu rằng, tấn công trực tiếp Ma Long, người chịu tổn thất chỉ có bản thân mà thôi.
Không có biện pháp thích hợp, mọi người đều án binh bất động, điểm này, Vương Hoãn Chi đã phải người canh chừng nước đi của Đỉnh Lam Sơn.
Nhưng đợi lâu như vậy rồi lại không có động tĩnh gì, lại xảy ra một chuyện ngoài ý muốn.
“Có điều tra được là ai không?”
“Hình như là người phải Trường Sinh.”
“Phái Trường Sinh.”
Vương Hoãn Chi chau mày lại.
“Tối hôm qua Mi Phương đã mang theo toàn bộ binh lính bỏ chạy trong đêm, chỉ để lại một ngàn tên, vậy chuyện xảy ra bên kia là do đám binh lính đó làm.”
Tên gián điệp đáp.
“Chết tiệt, tên Mi Phương này rất cuộc muốn làm cái gì? Bản thân thì mang toàn bộ quân lính bỏ chạy, chỉ để lại một ngàn tên đi tấn công Núi Khốn Long? Bọn người phải Trường Sinh không có não sao?”
Diệp Cô Thành tức giận nguyền rủa, hắn thật sự không biết đám người Phải Trương Sinh đang muốn làm gì.
Tiên linh sư thái liếc nhìn tên do thám còn có những lời muốn nói hỏi: “Còn gì nữa ngươi cứ nói tiếp đi."
“Vâng.”
Tên do thám liếc nhìn Vương Hoãn Chi nói: “Có lời đồn nói rằng tối qua phái Trương Sinh bị người khác tập kích, đối phương yêu cầu mượn một ngàn binh lính, Mi Phương bị dọa đến mức hoảng sợ, vì vậy đã bỏ chạy ngay trong đêm nhưng vẫn để lại một ngàn binh mã.”
Nghe những lời nói này, đám người Vương Hoãn Chi ngơ ngác nhìn nhau.
“Tên Mi Phương này chỉ là một chưởng môn của phái Trương Sinh nhưng tính khí lại ngạo mạn, vô cùng kiêu căng, hơn nữa từ trước đến nay không chịu thua thiệt bất cứ ai, trước đây ta đã từng thay mặt Dược Thần Các nhiều lẫn lôi kéo hắn, nhưng tên tiểu tử này cảm thấy không có lợi gì liền lập tức không thèm để ý, đến bây giờ lại ngoan ngoãn giao đệ tử ra rồi bỏ chạy thục mạng sao? Đây không phải là điều quá vô lí sao? Diệp Cô Thành nghi ngờ nói.
“Rốt cuộc là như thế nào, nói nhanh.”
lúc này, Vương Hoãn Chi cũng không hiểu sự việc ra sao nên cũng đồng ý với lời nói của Diệp Cô Thành.
Tên do thám nuốt một ngụm nước miếng, cúi đầu noi: “Nghe nói tối hôm qua có một đôi nam nữ tiến vào lều trại của phái Trường Sinh, sau đó hai mươi mốt vị trưởng lão của phái Trường Sinh đều bị giết chết chỉ còn lại một người, tất cả đều chết dưới một thanh kiếm...mà người nam trong đó tự xưng là Hàn Tam Thiên!”
Hàn Tam Thiên! Nghe thấy cái tên này, đám người Dược Thần Các giống như đang nghe một câu chuyện không thể tưởng tượng nổi, mặt mày biến sắc.
“Điều này là không thể nào.”
Diệp Cô Thành kích động cực độ, tức giận hét lên.
“Đây tuyệt đối không thể.”
Vương Hoãn Chi cũng chắc như đinh đóng cột nói: “ Hàn Tam Thiên trước sự chứng kiến của tất cả bọn ta bị thiên kiếp đánh đến nổi hồn siêu phách tán, vạn kiếp không thể hồi sinh, hắn tuyệt đối không thể xuất hiện ở đây được.”
“Có phải có kẻ giả mạo không?”
Tiên linh sư thái chau mày nói.
“Chết tiệt, tại sao lại có nhiều người muốn giả làm Hàn Tam Thiên như vậy chứ?”
Diệp Cô Thành tức giận nói, gần đây hắn cũng vô cùng nổi tiếng sao không có một ai giả mạo hắn vậy.
Giả mạo Hàn Tam Thiên thì có gì hay ho chứ? “Nhưng ai là kẻ đã giả mạo Hàn Tam Thiên?”
Vương Hoãn Chi nhíu mày: “Có phải là người còn sót lại của liên minh thần bí không?”
“Chắc là không phải, sau cuộc chiến ở Hỏa Nham thành, liên quân Phù Diệp đã quét sạch tàn dư của liên minh thân bí, cộng với việc chúng ta đứng đăn sau truy sát chúng, cho dù còn một hai tên sót lại cũng không dám lộ diện ở đây."
Tiên linh thái sư quả quyết nói.
Vậy là kẻ nào chứ? Vương Hoãn Chi vừa sờ cằm vừa cảm thấy kì lạ nói: “Người có thể dùng một đao giết chết hai mươi vị trưởng lão của phái Trường Sinh, e là không có nhiều, Tiên linh sư thái; Lục Đại tướng quân, Diệp Cô: Thành, các ngươi lập tức đêm lại quân sô cho kĩ, ta sẽ trực tiêp giám sát.”
“Bọn chúng đột nhiên đi tìm Ma Long, đương nhiên phải có nguyên nhân, hơn nữa ta lại vô cùng hiều kì rốt cuộc tên tiêu tử kia là ai? Vương Hoãn Chi mặt lạnh như băng, nghiến chặt răng, mang áo giáp và binh khí, trực tiếp xuất trận.
Phủ!!! Kèn phát lệnh vang lên.