“Vương thúc, tuyệt đối là thật. Ông nội nói chúng ta nhanh quay lại, nói có chuyện quan trọng cần thương lượng.” Ngao Tiến cũng gật gật đầu, cực kỳ mà khẳng định nói.
“Đi!” Vương Nhậm Chi rốt cuộc không nhịn được, vung tay, ngựa không ngừng nghỉ mà dẫn đầu đoàn người chạy tới đại bản doanh ở Khốn Tiên cốc.
Thời điểm ở trên đường, đám người Vương Nhậm Chi đã gặp phải đảm người Phù gia đang hoá đá. Sắc mặt Phù Thiên càng khó coi, lúc đỏ lúc trắng. Vừa rồi mới ở ngay trước tất cả mọi người của Phù gia Diệp gia mạnh mẽ lớn miệng nói thiên thu đại nghiệp, kế hoạch lớn, mộng đẹp. Nhưng lại không hề nghĩ đến, mới nói được một nửa, phần còn lại bị Hàn Tam Thiên đột nhiên hét lớn một tiếng, xác nhận thân phận, như là Như Lai Thần Chưởng tát một cái mạnh ở trên mặt, cũng hoàn toàn khiến ông ta tỉnh dậy khỏi mộng đẹp. Không, hẳn phải là bừng tỉnh.
Tâm tình của Phù Thiên mẹ nó sắp sập rồi. Sao lần nào cũng là Hàn Tam Thiên chứ? Làm sao mỗi lần đang thổi phồng lên, không đến một lát sau, tên này giống như sấm sét ở trên trực tiếp đánh xuống, khiến bản thân trong cháy ngoài mềm? Mẹ nó sao hắn lại đến đúng thời điểm như vậy, mẹ nó hắn cứ phải nhắm vào như vậy sao? Mẹ nó còn không chừa nổi một con đường sống nữa?!
“Người của Phù gia?!” Vương Nhậm Chi nhìn lướt qua, nhưng một giây sau, khinh thường hừ lạnh: Lúc nào chó cũng là cho ăn phân.” Vương Nhậm Chi vứt lại một câu, dẫn người nghênh ngang rời đi.
Với Phù gia mà nói, Vương Nhậm Chi còn đáng xem thường hơn bất kỳ kẻ nào. Bởi vì vị trí Chân Thần này của lão ta là cướp từ Phù gia.
Phù Mị ngạc nhiên nhìn Hàn Tam Thiên ở giữa không trung, sao loại có cảm tưởng không ai biết...
Diệp Cô Thành hừ lạnh một tiếng, cũng một lần nữa người trước mặt hại nhà Phù có thể một lần nữa tìm về chút xíu cáo gọi kiêu ngạo và tự tôn của thiếu niên thiên tài.
Vĩnh Sinh Hải Vực và Dược Thần các rút lui, một vài người cũng bắt đầu rút lui. Đại cục đã định, gần như không phải lo lắng. Không sợ Hàn Tam Thiên cũng sợ vị Chân Thần ở trên đỉnh đầu đang kiềm chế Lục gia.
Nhưng cũng có người ở lại quan sát. Dù sao kia hai đại cao thủ kai đã ngăn cản được Lục Vô Thần, nếu như có tất cả đều có thể có thay đổi, cứ cho là Hàn Tam Thiên lúc này như là chiến thần, một người đã đủ giữ cửa đi nữa, nhưng chữ lợi ở trên đầu, có vài người người đã kích động.
“Đỉnh Lam Sơn nghe lệnh!” Lúc này, trên bầu trời truyền đến giọng nói của Lục Vô Thần: “Bảo vệ NHƯ Tâm và Hàn Tam Thiên.”
Trăm nghìn người cùng đáp, cho dù không có mệnh lệnh của Lục Như Hiên, con chau Lục gia vẫn như cũ quay họng súng lại, nhắm ngay mấy kẻ lai vãng ở đây.
Lục Như Hiên khẽ cắn môi, mặc dù không cam lòng Lục Như Tâm có được xiềng xích của Thần, nhưng đến cùng vẫn là người của Lục gia cướp được, nên cũng nuốt trôi cục tức này. Một giây sau, một vệt ảnh sáng rơi xuống từ trời, thời điểm đang nhảy, Lục Vô Thần đã đứng ở trước mặt Lục Như Tâm.
“Bái kiến Thần lão.” Con cháu Lục gia vừa hô lên, vừa quỳ xuống.
“Ông nội.” Lục Như Hiền cũng vội vàng quỳ xuống, trong mắt mang theo kích động.
Hắn là vãn bối mà Lục Vô Thần sủng ái nhất gặp được Lục Vô Thần, tự nhiên cảm xúc cũng kích động không ít. Chỉ là trên mặt Lục Vô Thần mang theo nụ cười chế giễu, trực tiếp xem nhẹ Lục Như Hiên, đi đến chỗ mấy người ở hậu phương, cười nói với Hàn Tam Thiên ở giữa không trung: “Tam Thiên. Người xuống đây đi. Có ta ở đây, không ai dám động tới người đâu.”
Hàn Tam Thiên do dự một chút, gật đầu, hạ từ trên không xuống. Chỉ là cồn chưa kịp đứng vững, thân hình liền đã ngã ra sau, cũng may Lục Như Tâm kịp thời đỡ lấy Hàn Tam Thiên.
“Ngươi không sao chứ?” Lục Như Tầm sờ đến cơ thể Hàn Tam Thiên lại không có cảm giác được gì, khí tức trong cơ thể của anh cực loạn, hoàn toàn không uy vũ đơn giản như bên ngoài.
Hàn Tạm Thiên chống đỡ, ánh mắt nhìn về phía không trung ở nơi xa, trong lúc nhất thời cảm thấy kỳ lạ. Ai bóng dáng kia là ai kia chứ?
“Anh hùng xuất thiếu niên, kinh người, kinh người mà.” Lục Vô Thần dứt khoát thu hồi toàn bộ khí thế, khiến cho Hàn Tam Thiên có thể buông lỏng đề phòng, lúc này mới cười ha ha đi tới.
“Bái kiến ông nội.” Lúc này Lục Như Tâm cũng vội vàng quỳ xuống bái kiến.
“Tiểu nha đầu ngốc, còn khách khí
như thế với ông nội nữa." Lục Vô
Thần cưng chiều Lục Như Tâm, mắt
đều là vui vẻ.
Chuyện này khiến Lục Như Tâm có
hơi sững sờ. Hậu bối bên trong Lục
gia, được ông nội thích nhá, không
thể nghi ngờ là Lục Như Hiên, nam
nhi của Lục gia. Về phần cháu gái là
mình, mặc dù thái độ của ông ta
không nói là kém, nhưng cũng tuyệt
đối được đến mức phân nhượng
như thế này.
“Còn thất thần làm gì nữa? Không
thấy Tam Thiên bị thương sao? Cho
người nhắc kiệu đưa hắn về đại bản
doanh, để tất cả y sư và kẻ có tu vi
của Lục gia chữ thương cho Tam
Thiên." Lục Vô Thân khẽ quát một
tiêng.
“Vâng.” Lục Vĩnh Sinh vội vàng nói.
“Đúng rồi!” Lục Vô Thần nhẹ nhàng
vẫy tay, Lục Vĩnh Sinh vội vàng đên
trước mặt ông ta, đưa tai lại gân
nghe: “Lây quy tắc kiệu mười sáu
khiêng đưa hăn.”
“Thân lão, chuyện này...” Lục Vĩnh
Sinh lập tức sững sờ. Kiệu mười
sáu người thế nhưng là quy cách
cực kỳ cao ở tại Lục gia. Dù sao
cho dù là con cháu Lục gia chẳng
qua là kiệu mười hai người, mà
trong đó Lục Như Hiên được sủng
ái nhất cũng mới là kiệu mười bốn
người mà thôi. Nhưng Hàn Tam
Thiên... lại là kiệu mười sáu người...
So với tộc trưởng của Lục gia cũng
chỉ chênh lệch có hai người mà thôi.
Chuyện này gì mà chuyện này?
Còn cân lão phu nói lần thứ hai
sao?” Lục Vô Thần lập tức tức giận,
bát mãn quát.
- -----------------