Liệt hỏa gia gia nhìn thấy nụ cười này, ngay lập tức đồng tử giãn to ra, giống như là nhìn thấy chuyện gì vô cùng đáng sợ vậy.
Đúng vậy, quả thật là rất đáng sợ, bởi vì đối với Liệt hỏa gia gia mà nói, thứ ông ta nhìn thấy không phải là nụ cười mỉm của Hàn Tam Thiên, mà là....Nụ cười mim đến từ Tử thần.
Ông ta chỉ cảm thấy da đầu mình run lên, trong nháy mắt toàn thân nổi hết da gà.
Lúc này, đột nhiên Hàn Tam Thiên nắm chặt lấy trường kiếm trong tay, sau đó nhắm ngay vào ông ta, chậm rãi hạ xuống!
Dưới thanh kiếm, lửa di chuyển, dòng điện hiện ra!
Cả mặt đất, cũng ầm ầm run rẩy theo!
Ngay cả giữa không trung, nguyên nhân do sự chấn động của Cửu thiên huyền hỏa, lúc này cũng bị chiếu rọi hơi hơi phát ánh sáng lam, lúc này người đứng xem dưới lôi đài cũng hoảng sợ mở to hai mắt.
Bởi vì lúc này bọn họ đang có vinh hạnh được nhìn thấy một kích hủy thiên diệt địa.
"Trả lại cho ông!"
Hàn Tam Thiên hét lớn một tiếng, phía trên thanh ngọc kiếm, lúc này vạn đạo Cửu thiên huyền hỏa ngưng tụ thành một cột sáng lao thẳng về phía Liệt hỏa gia gia.
Nhìn thấy Cửu thiên huyền hỏa mà mình vẫn thường dùng lúc này lại quay đầu lại tấn công chính mình, Liệt hỏa gia gia biết, đã hết hy vọng rồi!
Ông ta thua, không chỉ thua trận đấu này, mà còn thua cả tôn nghiêm, cũng thua mất tính mạng của chính mình!
Đối mặt với đòn tấn công diệt thế như vạn quân lôi đình của Hàn Tam Thiên, ông ta hoàn toàn không thể lui, cũng không thể ngăn cản được, ngoại trừ việc chờ chết ra, ông ta cũng không có biện pháp nào khác!
Am!!!
Ngay khi cột lửa nổ tung ra, thân hình của Liệt hỏa gia gia ngay lập tức bị ánh lửa nuốt hết....
"Cái gì, chuyện này... Chuyện này.... Chuyện này sao có thể được chứ?"
Rất xa chỗ khán đài, sắc mặt Diệp Cô Thành tái nhợt, không nhịn được mà lào đảo mấy lần, vô cùng hoảng sợ nhìn một màn vô cùng khủng bố ở trước mắt.
Bàn tay của Tiên Linh sư thái cũng không nhịn được mà run nhè nhẹ, mặc dù vẻ mặt vẫn như khúc gỗ, nhưng trong lòng có thể dùng từ sóng to gió lớn để hình dung.
Mà lúc này, phía trên kết giới, thời gian đã dừng lại.
Ba trăm giây đếm ngược, cuối cùng cũng đã dừng lại ở con số sáu mươi giây.
Những con số đỏ tươi nhưng lại lạnh như băng, nó giống như những con dao sắc nhọn, không chỉ đâm vào trái tim của Diệp Cô Thành và Tiên Linh sư thái, mà còn đâm sâu vào trái tim của những người ở đây.
Trong năm phút đồng hồ sẽ đánh bại Liệt hỏa gia gia.
Hắn ta thật sự làm được!
Chuyện này khiến cho mọi người không thể tưởng tượng được, thậm chí đây còn là chuyện làm trò hề cho thiên hạ, nhưng hắn thật sự làm được.
Cả hiện trường, bất kể ngoài điện hay là trong điện, lúc này đều một mảnh im lặng.
Thậm chí Bách Hiểu Sinh còn quên cả thở, há lớn miệng, mở to hai mắt ra nhìn, nhìn chằm chằm vào mặt bàn.
Một phút đồng hồ, hai phút đồng hồ.
Thậm chí là mười phút!
Ở hiện trường, không có người nào nói gì, không có người nào dời ánh mắt ra khỏi người Hàn Tam Thiên nửa phân.
"Người thần bí, quá trâu bò!"
Bỗng nhiên Bách Hiểu Sinh tỉnh táo lại, cả người theo bản năng mà gầm lớn một tiếng!
"Am!"
Ngay lập tức hiện trường nổ tung lên!
"Người thần bí, con mẹ nó ngươi thật là trâu bò, cho dù ngươi thắng cả hai trận hại ta táng gia bại sản, nhưng hôm nay lão tử cũng phải nói với người rằng, con mẹ nó ngươi thật là trâu bò!"
"Mẹ nó, lão tử nghĩ rằng ngươi nói sẽ đánh bại Liệt hỏa gia gia trong năm phút đồng hồ là khoác lác, không ngờ đến, con mẹ nó ngươi cũng thật trâu bò, người thần bí, lão tử phục rồi, lão tử hoàn toàn phục rồi."
"Mẹ nó, người thần bí, con mẹ nó ngươi quả thực là biến thái đến mức không phải là người nữa rồi, Liệt hỏa gia gia ở trước mặt ngươi, ngay cả một chiêu cũng không tiếp được, tuy rằng ta cũng rất chán ghét việc người khiến ta thua tiền, nhưng mà, từ hôm nay trở đi, giang hồ của Bát Phương, lão tử công nhận cái tên này của ngươi."
"Người thần bí, đều nói rằng người còn trẻ ai không điên cuồng, nhưng lão tử cũng chưa gặp người nào điên cuồng giống như người, nhưng những kẻ có thực lực để điên cuồng, có dũng khí, đều là anh hùng."
"Người thần bí, về sau thế giới Bát Phương đương nhiên sẽ có truyền thuyết của ngươi, năm phút đồng hồ, Liệt hỏa gia gia đã trở thành vong hồn ở dưới kiếm của ngươi, việc này, sẽ mãi mãi lưu truyền!"
Lúc này một đám người đứng lên tức giận quát lớn, sau khi Hàn Tam Thiên kết thúc lời thề năm phút đồng hồ, rất nhiều người ở đây đã đơn giản trực tiếp quay sang phía Hàn Tam Thiên.
Đối với bất kỳ người nào mà nói, năm phút đồng hồ của Hàn Tam Thiên, quả đúng là có một không hai.
Trước trận đấu, không có bất kỳ người nào sẽ tin tưởng những lời nói vô căn cứ như thế, thậm chí, những lời này cũng chẳng có tác dụng gì ngoại trừ khiến cho người khác bật cười và khinh thường.
Dù sao, thanh danh của Liệt hỏa gia gia rất vang dội. Một người có thể chống lại những cao thủ cảnh giới Bát hoang, thì ai có tự tin có thể đánh lại ông ta được chứ? Còn không nói đến năm phút đồng hồ.
Cho nên, những loại lời nói như thế này đã điên cuồng đến mức không có giới hạn, biến thành khoác lác lên trời.
Ai có thể nghĩ đến, anh lại cố tình làm như vậy.
Mà lúc này, trong lầu cao, bóng đen kia lại mỉm cười, không nhịn được mà vỗ tay nói:
"Thú vị, thú vị, quả là rất thú vị."
Nói xong, ông ta bỏ lại Ngao Quân đang nghẹn họng nhìn trân trối, xoay người rời đi.
Qủa thực Ngao Quân đang sợ ngây người, nếu không phải là vì tận mắt mình đã nhìn thấy, đúng thật là hắn ta rất khó tin tưởng, trên đời này thế mà còn có người có thể làm việc nghịch thiên như vậy.
Kia chính là Liệt hỏa gia gia đấy! Cứ như vậy....Cứ giống như một tên lính mới bị đùa giỡn, bị hắn ta dùng một kích hóa thành bột mịn.
Đây quả thực là rất khủng bố!
Ở một nơi nào đó bên ngoài điện, lúc này có một lão đạo sĩ đang ngã vào cây cột lớn, cả người đã đỏ bừng lên, uống rất nhiều rượu, lúc này, người ta nhìn thấy ông ta cầm lấy chiếc hồ lô của chính mình, ngửa đầu uống một ngụm rượu lớn, cười đắc ý nói:
"Trẻ nhỏ dễ dạy, trẻ nhỏ dễ dạy đầ."
Nếu như có người chú ý đến, thì sẽ phát hiện ra tuy rằng vừa rồi lão đạo sĩ này đang nằm trên chiếc cột, nhưng thật ra cơ thể lại cách cây cột một chút.
Nếu như có người thử tính toán một chút, thì người đó sẽ lại càng kinh ngạc mà phát hiện ra rằng, cái khe hở này, khoảng cách giữa lão ta và cây cột, chỉ là một sợi tóc mà thôi, không nhiều hơn một khắc, không ít hơn một chút nào!
- -----------------