Hàn Tam Thiên không tỏ vẻ gì nhưng Tam Vĩnh đại sư lại sốt ruột, chuyện này từ đầu tới cuối đều là nhờ Hàn Tam Thiên, mà liên quân Phù Diệp cùng Hư Vô Tông ở trong chuyện này chỉ giúp kéo dài ở phương diện khác mà thôi, bọn họ mà được xem là bắt tay hoàn thành cái gì chứ.
"Tộc trưởng Phù, lời này của ngài hơi..."
"Tam Vĩnh đại sư, ta biết, ta đều biết, mời ngài vào bên trong, mời vào bên trong. Tại hạ còn có chuyện quan trọng muốn thương lượng với ngài, chuyện này có thể quan hệ đến khu vực của chúng ta, kế hoạch lớn mười năm thậm chí trăm năm ngàn năm trong tương lai đó." Phù Thiên ngắt lời nói, vô cùng nhiệt tình mời Tam Vĩnh đại sư đi vào trong.
Tam Vĩnh đại sư nhìn lướt qua Tần Sương, Tần Sương cúi đầu không nói, vẫn luôn quan tâm đến chậu đất trong tay, tựa hồ không nghe lọt tai bọn họ đang nói gì.
Tam Vĩnh lại vội vàng đặt ánh mắt ở trên người Hàn Tam Thiên, những chuyện này hắn không làm chủ được.
Đám người Phù Mãng cắn chặc hàm răng, nổi giận đùng đùng, cả người giận đến mức muốn lên đánh Phù Thiên.
Rõ ràng trên chiến trường người cầm mạng đi đánh nhau chính là Hàn Tam Thiên, hy sinh lớn nhất cũng là Hàn Tam Thiên, nhưng ở trong miệng Phù Thiên lại không đáng giá một đồng, người mặt dày vô sỉ không biết xấu hổ như vậy, thật sự rất hiếm có.
Chỉ có điều, Hàn Tam Thiên một mực ngăn ở trước, dụng ý rất rõ ràng, không để cho bọn họ có hành động thiếu suy nghĩ. Cho nên mấy người Phù Mãng mặc dù căm tức, nhưng không dám chống lại lệnh của Hàn Tam Thiên.
Hàn Tam Thiên nhẹ nhàng cười một tiếng, kéo Tô Nghênh Hạ đi sau: "Ăn một bữa cơm mà thôi, ở bên đó cũng có thể ăn."
Tiếng nói vừa dứt, cả nhà Hàn Tam Thiên liền tùy ý tìm chỗ tương đối người, mà đám người Phù Mãng cũng chỉ có thể đi theo bọn họ vào trong.
Tam Vĩnh cùng với mấy vị trưởng lão Hư Vô Tông nhất thời vội vàng muốn đuổi theo, nhưng lại bị Phù Thiên kéo lại, Phù Thiên nhẹ nhàng cười một tiếng, một cái ánh mắt, lính gác cửa vừa mới ngăn Hàn Tam Thiên lại liền đi tới trước mặt đám người Hàn Tam Thiên.
"Vị tiên sinh này, nội đường cũng thuộc về vị trí cao cấp của hai Phù Diệp, ngài không thế ngồi ở chỗ nầy." 11
Nghe lời này, Phù Mãng nhất thời vỗ bàn một cái: "Con mẹ nó, các ngươi đủ rồi đó."
Phù Mãng vừa tức giận vỗ một cái, động tĩnh không nhỏ, dẫn tới sự chú ý của khách khứa các bàn khác, trong đó một số người là người nhà họ Phù, không chút khách khí đứng lên.
Toàn bộ hiện trường vui vẻ lập tức có mùi gươm súng sẵn sàng.
Nhưng vào lúc này, Hàn Tam Thiên khoát khoát tay, nhẹ nhàng cười một tiếng, quay mắt hỏi: "Vậy chúng ta nên ngồi ở kia sao?"
"Tam Thiên, cần gì phải quan tâm bọn họ, con mẹ nó, đám tiện nhân này thật là không biết xấu hổ, cơm này không ăn cũng được." Cho dù Hàn Tam Thiên có nói vậy thì Phù Mãng vẫn bất bình nói.
"Nói không sai, làm giống như bọn họ mới là quân chủ lực vậy, nếu bọn họ có bản lãnh như vậy thì cũng sẽ không bị quân đội của người ta vây khốn không tiến lùi được." Phù Ly cũng lạnh giọng châm chọc.
"Ai, có bữa ăn miễn phí tại sao lại không ăn chứ?" Hàn Tam Thiên cười nói với mấy người Phù Mãng, rồi nhẹ giọng cười một tiếng, hỏi tiếp: "Tiểu ca, ngươi vẫn chưa trả lời ta đó."
Lính gác cửa hừ lạnh một tiếng: "Dựa theo quy củ, ngài chỉ có thể ngồi bên ngoài phủ, vị trí bên ngoài phủ thì ngài có thể tự chọn."
"Được thôi!" Hàn Tam Thiên cười một tiếng, đứng dậy kéo Tô Nghênh Hạ đi ra ngoài.
Trước khi đi, Hàn Tam Thiên nhìn Tam Vĩnh một cái, khẽ mỉm cười với ông ấy, tỏ vẻ không có sao. Nhưng đám người Phù Mãng lại tức giận trừng mắt Phù Thiên một cái, nổi giận đùng đùng đi theo sau lưng Hàn Tam Thiên đi ra ngoài.
"Chư vị tân khách, không có gì đáng ngại, chỉ là một chút nhân vật nhỏ trong lúc nhất thời không tìm đúng vị trí mà thôi." Phù Thiên nhẹ giọng cười một tiếng.
Một loạt hành động này của lão ta rất rõ ràng cho thấy đang cố gắng che giấu chiến công trong chiến dịch lần này của Hàn Tam Thiên, dù sao lấy góc độ của Phù Thiên và Phù Mị mà nói, làm sao bọn họ lại muốn để cho Hàn Tam Thiên nổi tiếng chứ?
Nhưng mà đây đều là ngoài mặt, miệng che giấu chân tướng, nhưng trên thực tế muốn làm được chuyện này đều phải dựa vào đám người trưởng lão Tam Vĩnh.
Hai nhà Phù Diệp nghe xong lời của Phù Thiên, ai nấy đều ngồi xuống, người nhà họ Phù biết Hàn Tam Thiên lại thở ra một hơi dài. Trong bọn họ có rất nhiều người không có tham gia chiến đấu lần này, đương nhiên không biết chân tướng, chỉ biết là Hàn Tam Thiên. Cho nên tò mò anh làm sao sống lại, nhưng Phù Thiên không để cho bọn họ hỏi nhiều, bây giờ Phù Thiên còn cố ý chê bai Hàn Tam Thiên, làm cho trong lòng bọn họ có chút an ủi.
Bất kể anh sống lại như thế nào, dù sao rác rưới vẫn là rác rưới, đây là tiêu chuẩn thấp nhất trong lòng người nhà họ Phù rồi.
"Tam Vĩnh đại sư, xin mời." Phù Thiên đắc ý nhìn Phù Mị một cái, cung kính nói với đám người Tam Vĩnh.
Phù Mị nhất thời cười một tiếng, một chiêu này của Phù Thiên lại làm cho nàng ta vô cùng hài lòng.
Tam Vĩnh thở dài một tiếng, lắc đầu một cái, chỉ có thể đi theo Phù Thiên vào bên trong.
Sau khi ngồi xuống, Phù Thiên lại kêu mấy người nhà họ Phù tới ngồi chung, đều là