Toàn bộ thành Thiên Hồ Thành nổ tung.
Rất nhiều anh hùng hào kiệt vốn định đầu quân vào liên minh Phù Diệp hoặc nghe đến đại quân của thành Thiên Hồ đại thắng chuẩn bị muốn gia nhập, sau khi nghe được những tin tức này, nhao nhao đi đến trước cửa phòng khách điểm của Hàn Tam Thiên, chờ đợi gia nhập liên minh người thần bí.
Không giống như lần đầu tiên, bây giờ nhưng người muốn gia nhập trong thành Thiên Hồ không có ai lại đợi muộn như lần đầu mới đến ngoài cửa chờ, lần này, tất cả mọi người đã sớm xếp hàng ở ngoài cửa vào ban ngày ban mặt.
Thua, thua, mẹ nó triệt để thua. Trong lòng Diệp gia đều thua.
Phù Mị vẫn bị sung phù trên mặt như cũ lúc này được thị nữ ở hai bên trái phải dùng túi đá chườm nhẹ nhàng xoa. Mái tóc tán loạn mặc dù lúc này đã chải kỹ, có điều vẫn hệt như cũ, không cách nào che đậy dáng vẻ chật vật của nàng ta lúc này. Bình thường nàng ta tôn quý, lúc này nhìn càng giống như đầu heo. Sau khi tức giận kêu lên, nàng ta lia mắt đến Phù Thiên đang ngồi ở vị trí bên đầu tiên bên phải trong đám cao quản. Phù Thiên cũng rất phiền muộn, trong mắt đều là sự hận thù với Hàn Tam Thiên.
“Phù Thiên, đây chính là diệu kế thần tiên mà ngươi nói lỡ may có chuyện gì với ta sao? Ta nhổ vào. Uổng cho ngươi đã nói ra miệng rồi. Ngươi cũng là người đã mấy chục tuổi, tự rước lấy nhục mà còn bảo là diệu kế. Ngươi không phân biệt được nữa rồi đúng không? Lần này hay rồi, toàn bộ thành Thiên Hồ đều biết đến danh tiếng của Hàn Tam Thiên.
Ngươi đi đến khách điểm kia nhìn xem, con đường bên ngoài đều chật ních, chờ muốn gia nhập dưới trưởng Hàn Tam Thiên." Đầu Phù Mị quả thực nổ tung, cả người thực sự chết lặng.
“Phù Thiên tộc trưởng, việc này, không phải ta nói ông đâu. Ông thân là một tộc trưởng, làm ra loại chuyện phá hoại gì vậy? Lúc đầu, lần này liên quân hai nhà Phù Diệp đánh bại Dược Thần các, với hai nhà Phù Diệp chúng ta mà nói, quả thực là một chuyện tốt. Hiện tại ngược lại tốt rồi, bị ông cứ thế một trận chơi đùa lung tung, hai nhà Phù Diệp thế mà thành trò cười. Trận đánh thắng này còn không bằng đánh thua nữa." Một cao quản nào đó lúc này cũng bất mãn mà nói.
"Còn không phải sao. Hàn Tam Thiên vốn là con rể Phụ gia chúng ta, nếu như lúc trước chúng ta không đối xử với hắn như vậy, bây giờ người đang đợi đầy cả một con đường kia là đang chờ đợi gia nhập dưới trưởng Phù gia chúng ta đấy, nào giống như hiện tại." Một cao quản chẳng biết xấu hổ nói.
Lúc trước nhằm vào Phù Dao và Hàn Tam Thiên, đám người này ai lại không giúp đỡ Phù Thiên chứ. Hiện tại quay đầu, thái độ lại không giống nữa.
“Thật sự là người khác vui vẻ chúng ta lo lắng mà. Vốn cho rằng lần này sẽ có thu hoạch lớn, chúng ta có thể thừa cơ có được thanh dành, cộng thêm hai thành nối liền, hùng bá một phương, bây giờ xem ra..." Một người khác cũng có hơi lắc đầu.
“Suy nghĩ một chút. Nếu như chúng ta không có trở mặt lời với Hàn Tam Thiên mà nói, liền dựa vào việc lần này chúng ta đối phó được với Dược Thần các, chúng ta đều có thể quấn thành một cỗ dây thừng, đánh bại đối phương, Phù Gia trở lại làm gia tộc thứ ba, còn có thể có vấn đề gì chứ? Đáng tiếc..."
Phù Thiên cắn răng, nhưng không lời nào để nói. ngôn tình sủng
Lúc này Phù Đỡ trừng mắt, oán trách Diệp Thế Đồng: “Còn có ngươi, ngươi cũng gọi nam nhân sao? Chì nhìn ta bị người khác tra tấn giống như con chó vậy. Diệp Thế Đồng, ta thật sự đã nhìn lầm ngươi."
Diệp Thế Đồng muốn nói lại thôi.
"Việc này sao có thể trách Thế Đồng kia chứ? Phù Mị, là người nào đó của Phù gia các ngươi làm loạn tràng diện này, tiền đồ của Phù gia không có, còn định khiến cả Diệp gia chúng ta mất mặt theo nữa. Các ngươi bị làm nhục, đó cũng là tự tìm lấy.” Lúc này cao quản củ Diệp gia bất mãn nói.
“Còn không phải sao. Ân oán của Phù gia các ngươi và Hàn Tam Thiên, Diệp gia chúng ta không có hứng thú quản. Chúng ta chỉ biết là, cho dù các ngươi náo loạn, không thoải mái, nhưng kết quả của lần này lại là rõ ràng. Liên quân Phù Diệp chúng, nói thế nào cũng có thể có được lợi từ đó, bây giờ... haizz."
“Thế Đồng, cha ngươi đột nhiên chết, có lúc, ngươi nên đứng ra nói chuyện, đừng để một nữ nhân dẫn theo nhà mẹ đẻ của nàng ta đến làm loạn, biết không hả? Bọn hắn không muốn cần mặt mũi, chúng ta vẫn cần!"Một trưởng bối của Diệp gia lạnh giọng nhắc nhở Diệp Thế Đồng.
Phù Mị á khẩu, không đáp lại được. Chịu nhục ở bên ngoài không nói, quay về nhà, trong nhà cũng nháo lên cả nội loạn.
“Đủ rồi. Chúng ta không phải còn chưa thua sao? Ít ra Hư Vô tông lúc này đã đồng ý mở một con đường cho chúng ta." Lúc này Phù Thiên rốt cục lên tiếng. Lúc bị Hàn Tam Thiên đùa bỡ ngược lại, chỉ có thể nhận không may, nhưng thời điểm người Diệp gia trách mắng Phù Mỹ, hắn nhất định phải đứng ra. Phù Mị không được người Diệp gia tín nhiệm, thất thế ở Diệp gia, với Phù Thiên mà nói, không có ý nghĩa nào, chỗ xấu đếm mãi không hết. Lời này vừa nói ra, tuy đám người có bất mãn, nhưng cũng coi như thật sự tán thành. Ít ra cơ sở để bàn thắng lợi lần này, hai nhà Phù Diệp đã có được.
Hư vô tông nhường đường, thành Thiên Lam và thành Thiên Hồ cũng được đả thông. Trong tương lai, hai nhà Phù Diệp có thể như hai con rồng, đồng thời chiếm cứ ở nơi này. Cho dù phát triển không lớn lắm, nhưng thấp nhất cũng được làm anh hùng một phương.
Những lợi ích đã có được này, thật là là điều mà hai nhà Phù Diệp cần nhất. Chỉ là cách thức đạt được, quả thật làm cho hai nhà Phù Diệp khó xử.
“Giữ được núi xanh, không sợ không có củi đốt. Một thằng nhóc vắt mũi không sạch Hàn Tam Thiên, sớm sẽ gặp lại.” Phù Thiên nói xong, hít một hơi dài: “Lần này mất mặt, đúng là do ta sơ sẩy. Ta hoàn toàn không nghĩ tới tên để hèn Hàn Tam Thiên kia thể mà đã âm thầm hợp nhất với Hư Vô tông, cho nên mới dẫn đến xấu hổ hiện tại. Nhưng mà, các ngươi không cần lo lắng, ta đã có một kế, có thể đền bù ở mức độ lớn nhất."
Một đám người nghe được nửa đoạn đầu của Phù Thiên, vẫn còn dễ chịu, thời điểm sau khi nghe được nửa câu sau, ai nấy không khỏi mồ hôi đầm đìa.
Mẹ nó lại nữa?! Chết một lần còn chưa đủ à?
Ngay cả Phù Mị luôn luôn lớn gan, lúc này cũng như ngồi bàn chông, lông tơ dựng ngược, trên mặt mũi còn hiện lên vết thương cũ!
"Yên tâm đi, lần này ta sẽ không đi gây hấn với Hàn Tam Thiên, chỉ là lợi dụng hắn một chút. Phù Kiên, ngươi đưa chút lễ đến cho Hàn Tam Thiên, đại diện cho lời xin lỗi của hai nhà chúng ta.” Phù Thiên nói xong, nhìn Phù Mị, lại nhìn Diệp Thế Đồng một chút: "Mặc dù Hàn Tam Thiên có ân oán với Phù gia, nhưng cuối cùng thì Phù Dao cũng là người Phù gia. Mặt ngoài, chúng ta qua lại với Chúng ta cùng Hàn Tam Thiên, về sau có thể lợi dụng điểm này tiến hành tuyên truyền."
“Qua lại?” Diệp Thế Đồng cau mày nói.
Mà lúc này, trong khách sạn.
So sánh với hai nhà Phù Diệp đang muộn phiền, ở đây lại tràn đầy tiếng nói cười. Đám đệ tự còn sót lại của liên minh người thần bí sau khi nghe tin đã đặc biệt chạy về. Vốn cho rằng bị bọn họ vứt bỏ, mặc dù vô cùng buồn phiền với Hàn Tam Thiên không từ đã đi, thậm chí rất nhiều người đã rời đi, nhưng những người còn lại chờ đợi là minh chủ càng có danh tiếng quay lại, cũng coi là nở mày nở mặt.
Nhưng vào lúc này, một đám khách không mời mặc áo trắng cũng bước nhanh về phía khách điếm.