“Phải nói là nhà minh chủ, thật sự là một người phi phàm.
Thất muội từ trước đến giờ không khác gì một người phàm, nhưng sau khi trải qua bốn canh giờ ở trong phòng của
minh chủ bước ra, không chỉ có được tu vi, thậm chí bản lĩnh của thất muội bây giờ còn mạnh hơn mười mấy năm luyện võ công của mấy huynh đệ chúng ta.
" Nhìn thấy vẻ
mặt của Tử Tình đỏ lên, Liễu Sa liền biết được nha đầu này đang nghĩ đến ai, nhưng lúc này cô không hề có ý trêu chọc, ngược lại còn vô cùng kính nể Hàn Tam Thiên.
“Đúng vậy, tên tiểu tử này quả thật thân thủ bất phàm, nội công thâm hậu, chúng ta đều biết là ngay cả sư phụ cũng không thể giải quyết được chuyện này.
"
Câu nói này của Liễu Sa lập tức được mọi người hưởng ứng kịch liệt, ai nấy đều đồng
ý mà gật đầu.
“Vốn dĩ chính là muốn báo đáp ơn nghĩa cho Hàn Tam Thiên, không ngờ cuối cùng lại có thu hoạch lớn đến như vậy, ta nghĩ nếu như lão nhị có chết cũng có thể nhắm mắt được rồi"Đại Bình Thiên bất giác mãn nguyện nói.
Đột nhiên vô ý nhắc đến cái chết của lão nhị, giang bắc thất quái lập tức trầm tư, sau đó đưa mắt ngước nhìn vùng biển ở phía đằng xa kia, hệt như đang tưởng niệm.
Phù.
xuống, lục quái đột nhiên đưa mắt nhìn qua, các hoa anh đào rơi xuống và dính vào trên người của Tử Tình.
Chưa có ai kịp phản ứng lại, đột nhiên một bóng người vội vã lao tới.
“Cẩn thận” Liễu Sa vội vàng hét lên, nhưng lúc này có lẽ đã không còn kịp.
Một thân hình đen đột nhiên lao về phía Tử Tình, Tử Tình vì quá bất ngờ nên vội vàng chống đỡ.
“Pằng pằng pằng"
Hai người giao đấu vô cùng kịch liệt, xung quanh nổ tung, khói bụi mịt mù.
Ngũ quái đột nhiên sững sờ, đứng ngây người quan sát.
Lúc này, đột nhiên hai người dừng lại, khói bụi cũng dần tan ra.
Chưởng đầu chường, nội lực đầu với nội lực.
Lúc này đã dừng lại, nhưng sau đó, lại có chuyện khác xảy ra.
Mặt nước biển đang yên ổn đột nhiên có tiếng nổ vang lên, các con sóng dâng lên cao vài chục mét.
Con sóng đập vào bờ, nước văng tung tóe khắp nơi.
Minh chủ.
"
"Minh chủ?".
Danh Sách Chương: