Nhìn thấy bóng lưng rời đi ngay của Hàn Tam Thiên,
Dực lão dở khóc dở cười. Ở Thiên Khải, không ai dám
dùng thái độ này để cư xử với ông ta, hon nữa khi
chưa có ý của ông ta, cũng không có ai dám rời đi với
dáng vẻ này trước mặt ông ta.
Nhưng mà đối mặt với Hàn Tam Thiên, Dực lão có
cảm giác có lực mà không có chỗ dùng. Ông ta biết
dùng thủ đoạn để uy hiếp Hàn Tam Thiên ngược lại sẽ
không có tác dụng gì. Hơn nữa Hàn Tam Thiên đối với
Thiên Khải mà nói là rất quan trọng, cho nên Dực lão
cũng không muốn lây thân phận của mình ra để áp
chế anh.
Chuyện này Phương Chiến cũng có thể cảm nhận
được, cho nên trong lòng ông ta rất ngạc nhiên vì địa
vị của Hàn Tam Thiên. Nếu đổi lại là một người khác ở
Thiên Khải, chỉ sợ là đã bị Tứ Môn trừng phạt rồi.
“Dực lão, ngài đối xử với cậu ta như vậy, có thể sẽ
khiến cho cậu ta càng không coi ai ra gì, lại càng
không chịu quay về Thiên Khải không?” Phương
Chiến hỏi Dực lão.
Dực lão lắc đầu nói: “Nếu cậu biết cậu ta đã sống như
thế nào, ông sẽ thấy cậu ta không phải là người như
thế. Ngược lại nếu càng bức ép cậu ta, sẽ lại càng
kích thích tâm lý phản nghịch của cậu ta hơn. Từ nhỏ
đến lớn, thằng nhóc này đều sống trong sự bức ép
như thế nên đối với phương diện này cậu ta rất nhạy
cảm.”
Thuở nhỏ Hàn Tam Thiên đã bị mọi người trong nhà
bài xích, cho dù là người giúp việc trong nhà cũng
khinh thường anh. Chuyện này Dực lão đã điều tra rất
rõ ràng rồi, cũng vì hiểu được chuyện này, cho nên
Dực lão mới biết rõ Hàn Tam Thiên là một người như
thế nào.
Anh giống như một khẩu súng, chung sống hòa bình
thì sẽ bình an vô sự, những một khi đã dùng sức
mạnh để áp bức anh. Lúc anh quay về, chắc chắn bọn
họ sẽ nhận được một sự: bật lại mạnh mẽ.
Hàn Tam Thiên trở lại bữa tiệc. Tuy rằng bữa tiệc đã
sắp đi đến giai đoạn kết thúc, nhưng mà những vị
khách ở đây, ngoại trừ Lưu Nghệ phải rời đi một cách
bắt đắc dĩ ra, không có ai muốn rời đi hết. Dù sao mục
đích bọn họ đến nơi này đều là vì đạt được mối quan
hệ hữu nghị với Hàn Tam Thiên. Nếu như Hàn Tam
Thiên còn chưa xuất hiện mà đã bỏ đi rồi, một chuyền
đi này sẽ không đáng giá.
“Tổng giám đốc Hàn.”
“Tổng giám đốc Hàn."
"Tổng giám đốc Hàn."
Mỗi khi đi qua một bàn khách khứa, những người đó
đều chủ động đứng lên chào hỏi Hàn Tam Thiên, hy
vọng lấy cách này để làm cho Hàn Tam Thiên nhớ mặt mình.
Đối với những chuyện khác, nhất định Hàn Tam Thiên
sẽ không quan tâm đến những người này.Vì với thân
phận và địa vị của anh bây giờ mà nói, hoàn toàn
không cần phải làm như thế.
- -----------------