"Nhưng...!Nhưng Tam Thiên đâu?"
Một đám người thấy thế, lập tức vui mừng, nhưng cũng rất nhanh lo lắng.
Khi mọi người đang lo lắng thì bên kia Lục Viễn đã mang theo người và Tần Sương bước nhanh chạy tới.
"Các ngươi thả ta ra, thả ta ra, ta muốn đi tìm Tam Thiên, ta muốn đi tìm Tam Thiên." Gần như vừa dừng lại, Tần sương liền tức giận quát.
"Có chuyện gì?" Ngưng Nguyệt cau mày
nói.
"Chung quanh vùng núi đã hoàn toàn bình yên, nhưng không thấy thân ảnh Hàn Tam Thiên, chúng ta ở gần trăm dặm bên ngoài tìm được Tần sương đã bị thương, nhưng mà người cũng nhìn thấy." Lục Viễn nói xong, hơi khẽ rũ xuống đầu.
Hàn Tam Thiên cùng tê tê rời đi quá mức vội vàng, cho nên Hàn Tam Thiên căn bản không có thời gian nói một tiếng với Tần Sương.
Thế là sau khi Tần Sương từ ngọn núi vỡ toang trốn ra ngoài vẫn luôn khẩn trương tìm kiếm Hàn Tam Thiên.
Cũng chính vì vậy mà bọn người Lục Viễn mới vì tìm nàng mà mở rộng phạm vi, thời gian đi cũng lâu hơn.
"Tần Sương, đến cùng là xảy ra chuyện gì?".
Ngưng Nguyệt vội vàng mấy bước đi đến trước mặt Tần Sương, bắt lấy bờ vai của nàng, vội vàng hỏi.
"Ta...!Ta cũng không biết." Tần sương lắc đầu: "Lúc đó ta và Tam Thiên tiến vào trong núi thì gặp quái vật kia, nhưng quái vật kia không biết đã dùng pháp thuật gì, mê hoặc ta và Tam Thiên.
Cũng may Tam Thiên cao hơn một bậc, kịp thời tỉnh ngộ chiến đấu với yêu quái kia."
"Sau đó đất trời rung chuyển, sau khi ta trốn ra ngoài thì Tam Thiên và quái vật kia...!đã, đã biến mất không thấy gì nữa." Tần Sương nói đến đây, một đôi mắt đẹp thậm chí bởi vì quá mức lo lắng mà nước mắt dạt dào.
"Cái gì?"
Ngưng Nguyệt và mấy người đồng thời giật mình.
"Xong, xong rồi, xem ra thiếu hiệp và quái vật kia đã cùng nhau đồng quy vu tận." Lão thôn trưởng một tiếng kêu gào, giống như con trai của mình chết vậy.
"Thiếu hiệp vì cứu người trong thôn của ta, bây giờ lại xả thân vì nghĩa, người thôn ta thật sự hổ thẹn." Lôi Công cũng cúi thấp đầu, cả người thương cảm vô cùng.
+
Sau khi bọn hắn nói xong thì những thôn dân khác cũng cúi đầu, như đang mặc niệm.
"Các ngươi nói hươu nói vượn cái gì? Hàn Tam Thiên hắn căn bản cũng không chết, hắn chỉ là nhất thời có việc mà thôi." Vương Tư Mẫn lập tức tức giận khiển trách, sau đó mấy bước đi đến trước mặt trưởng thôn: "Bây giờ yêu quái Hoàng Sa đã chết là sự thật, ngươi cá cược thua rồi, ta muốn ra điều kiện."
"Tiểu thư, ta biết người khó mà tiếp nhận, nhưng..." Lôi Công nói đến đây, bất đắc dĩ thở dài.
"Được rồi, tiểu thư, ngươi nói." Lão thôn trường ngăn lại Lôi Công, gật gật đầu.
"Ta muốn một vật." Vương Tư Mẫn lạnh lùng
Lời nói của Vương Tự Mẫn khiến bọn người Ngưng Nguyệt tự nhiên cảm thấy có chút không ổn, Hàn Tam Thiên sống chết không rõ, nàng lại vào lúc này nhắc đến chuyện cá cược.
Nhưng mà nghĩ đến nàng là bằng hữu của Tam Thiên, Tam Thiên bây giờ tung tích không rõ, trong lúc nhất thời nàng khó mà tiếp nhận, cũng có thể hiểu được..
Danh Sách Chương: