*Hoàng liên: một vị thuốc Đông y.
Hàn Tam Thiên nhíu mày một cách kỳ lạ: “Có ý gì?"
“Ngươi có biết ai được chôn ở đây không?" Lân Long cười khổ nói.
"Không biết." Hàn Tam Thiên lắc đầu.
“Nói về vị Trình Vĩnh Thế này trước đi, hai trăm triệu năm trước, khi đó Vĩnh Sinh Hải Vực vẫn chưa phải là gia tộc chân thần, mà Trình Thế Dũng là một trong ba chân thần của Thế giới Bát Phương, còn vị Lương Hàn này, chính là vị thần khai hoang nổi danh trong Thế giới Bát Phương, còn có Phù Quân Thiên, vị chân thần thứ ba của nhà họ Phù.”
"Cả những người phía sau nữa, càng có địa vị hơn, mỗi một người đều từng là nhân vật phong vân của Thế giới Bát Phương, uy danh hiển hách, Hàn Tam Thiên, đây là đồ vô dụng trong miệng tên kia không?"
Lân Long lắc đầu cười khổ, những người ở nơi này đều là nhân vật có tầm ảnh hưởng lớn, là chân thần có tiếng tăm cực lớn trong Thế giới Bát Phương.
Hàn Tam Thiên hoàn toàn ngẩn ra đứng tại chỗ, anh cũng không thể tưởng tượng nổi, đám vô dụng theo như lời của giọng nói kia, vậy mà lại là những đại lão này.
Không phải Hàn Tam Thiên ngạo mạn, cũng không phải bọn họ không thể nhấc nổi đao, mà là Hàn Tam Thiên không bao giờ ngờ tới.
"Ha ha, không ngờ rằng thế giới trong thiên thư Bát Hoang, vậy mà lại là nơi cuối cùng của nhiều vị chân thần đã ngã xuống.” Lân Long không thể tin nổi nói.
“Tại sao bọn họ lại ở chỗ này?" Hàn Tam Thiên nói.
“Có lẽ, làm một chân thần của Thế giới Bát Phương cũng có nghĩa là đã vô địch ở Thế giới Bát Phương, những thứ bên ngoài ranh giới của thiên thư Bát Hoang này, có lẽ là thứ bọn họ theo đuổi, nhưng lại không ngờ rằng nơi này cũng là nơi kết thúc mạng sống của bọn họ." Lân Long lắc đầu thở dài nói.
"Chẳng trách chân thần của Thế giới Bát Phương, luôn biến mất một cách vô tình, có thể là người nhà của bọn họ cũng không biết, cuối cùng là vì sao bọn họ đột nhiên mất tích."
Hàn Tam Thiên thở dài nói.
Nhưng ngoài thở dài vì bọn họ, trong lòng Hàn Tam Thiên lại giống như đột nhiên bị một ngọn núi lớn đè ép.
Vừa rồi tự tin bao nhiêu thì bây giờ liền có bấy nhiêu sự bất lực và bang hoàng.
Nhiều vị đại lão chết ở đây như vậy, Hàn Tam Thiên tự tin vào cái gì có thể rời khỏi nơi này chứ?
"Hàn Tam Thiên, ta cảm thấy lạnh quá.” Lân Long lặng lẽ nhìn Hàn Tam Thiên nói.
Nhìn thấy nhiều phần một của đại thần như thế, Lân Long cũng không thể tin nổi.
"Tao cũng cảm thấy vậy." Hàn Tam Thiên vô 11 cùng xấu hổ.
Không khí, đột nhiên trở nên lạnh lẽo khác thường.
Cũng không biết là phần mộ xung quanh lạnh hay là một người có trái tim của một con rồng.
Một lát sau, Hàn Tam Thiên cười nhẹ: “Tao không thể không chơi tới cùng với nói.”
Thấy Lân Long khó hiểu, Hàn Tam Thiên cười nói: “Nhiều vị đại thần đều muốn tới nơi này như vậy, chứng minh điều gì? Chứng minh thiên thư Bát Hoang này, có thể không đơn giản chỉ là ghi lại tên của chân thần, nó nhất định có thứ siêu nhiên gì đó, cho nên mới có thể khiến cho bọn họ bị thu hút vào.”
“Những gì ngươi nói là đúng, nhưng vấn đề là bọn họ đều chết ở đây, ngươi..." Lân Long lắc đầu.
Những chân thần cổ xưa này, so với bất kể vị chân thần nào ở hiện tại đều lợi hại hơn, thậm chí nói khoa trương một chút, có thể một đánh ba, vì linh khí của Thế giới Bát Phương qua nghìn vạn năm càng loãng đi, càng về sau càng khó tu luyện đến trình độ cao. Sau đó chính là, những chân thần cũng được chia ra thành vô danh thầm lặng và chiến công hiển hách.
Đặc biệt là những chân thần như Trương Quân Thiên, đều là chiến thần tiêu diệt ma tộc Vô song.
“Ha ha, bọn họ tốn rất nhiều thời gian mới nhìn thấy được nó, còn tôi thì sao? Trên đời này, không có gì có thể ngăn cản Hàn Tam Thiên tôi.” Hàn Tam Thiên tự tin cười.
Bất luận nơi này có khó khăn bao nhiêu, Hàn Tam Thiên vẫn phải sống sót rời khỏi, phần mộ ở nơi này, chắc chắn sẽ không có chỗ cho Hàn Tam Thiên anh.
Vì Tô Nghênh Hạ và Niệm Nhi còn đang chờ anh.
"Đến đây đi." Hàn Tam Thiên tràn đầy tự tin nhìn bầu trời qua khe hở của rừng trúc.
Gần như vào lúc này, mưa gió sắp tới, cả bầu trời gió mây chuyển màu, mây đen ETH cuồn cuộn đánh úp lại, mới vừa rồi bầu trời còn rất sáng, bây giờ đã giống như ban đêm.
Trong rừng trúc, bàn tay cũng bắt đầu không nhìn thấy, tối đến mức vô cùng đáng sợ.
Nhưng vào lúc này, Hàn Tam Thiên nghe thấy tiếng lá rụng xào xạc trong rừng trúc.
Hàn Tam Thiên dán mắt nhìn vài ngôi mộ, cỏ trên mộ nhẹ lay động, những chiếc lá rụng trên một cũng dao động, ngay sau đó, một bàn tay quỷ vươn ra từ trong ngôi mộ, nắm lấy mặt đất, kéo tàn dư của thân mình từ từ bò ra ngoài.
“Không xong rồi!" Trong lòng Lân Long chợt lạnh, thứ bò ra từ phần mộ, hiển nhiên là những vong hồn của chân thần đã chết, nếu muốn đối phó với họ, rõ ràng là rất khó khăn.
Hàn Tam Thiên cũng đổ mồ hôi ở lòng bàn tay, anh chưa bao giờ chiến đấu với chân thần, hoàn toàn không biết gì về năng lực của chân thần, mặc dù đây đều là những vong hồn, nhưng rốt cuộc bọn họ có bản lĩnh gì, hoặc là kế thừa bao nhiêu năng lượng khi còn sống, Hàn Tam Thiên hoàn toàn không biết gì cả.
Cầm Rìu Bàn Cổ trong tay, Hàn Tam Thiên không bận tâm nhiều nữa, trực tiếp tung đòn tấn công trước.
Chỉ trong nháy mắt, Hàn Tam Thiên chiến đấu với những vong hồn đó trong rừng trúc.
Vài phút sau, ánh mắt của Hàn Tam Thiên đột nhiên chuyển động, toàn thân đột ngột thu lại, ngay sau đó dùng tư thế không thể tưởng tượng được, mãnh mẽ lao lên đỉnh rừng trúc.
"Hàn Tam Thiên, ngươi làm gì vậy?" Lân Long ngạc nhiên nói.
- -----------------