Mục lục
Chàng Rể Siêu Cấp
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dưới tường thành đều kín người, nhao nhao nhìn lên trên tường thành bàn tán ầm ĩ, bị Phúc gia chọc cho cười ha ha. Phù Mãnh cũng nhìn dáng vẻ kia của Phúc gia, có chút buồn cười, giống như nhìn đồ đần xem hắn không ngừng lặp lại động tác ngu xuẩn kia.

“Ha ha, trước mấy ngày còn vênh vang đắc ý, đi đường mang gió, phách lối không ra gì. Không nghĩ tới hôm nay liền giống như kẻ ngu.”

"Nghe nói là thời điểm đánh Bích Dao cung, bị người tiêu diệt, cho nên là điên rồi đi."

"Ta thấy, rõ ràng là đối thủ cố ý nhục nhã hắn. Sau lưng hắn không phải Dược Thần các à? Ta xem cái mặt mo của Dược Thần các để vào đâu."

“Gần đây danh tiếng của Dược Thần các rất mạnh, thủ hạ bị người ta làm nhục như vậy, Dược Thần các đương nhiên chịu tổn thất. Xem ra, có người không vừa ý với Dược Thần các a."

Một đám người ầm ĩ bàn tán nhưng đồng thời đều khịt mũi coi thường với Phúc gia ở trên tường thành.

“Hiện tại, anh đã hiểu tại sao tôi muốn thả tên đó rồi chứ? Tên đó không phải là hỗ, chỉ là một tên hề mà thôi. Giết người dễ dàng, thu tâm mới khó!"

Hàn Tam Thiên mỉm cười.

Dù Phù Mãnh luôn bị cầm tù, nhưng không ngốc, hiểu rõ ý của anh. Anh làm như vậy, quả thực tương đương với sỉ nhục Thiên Đỉnh Sơn, mặc cho người ta phỉ nhổ, chế giễu. Mà phía sau Thiên Đỉnh Sơn là Dược Thần các nhiên là trên mặt không ít bị nhục. Dược Thần các vừa mới cường thế thu người, người dưới tay đã bị làm nhục như vậy, coi như tự huỷ đi uy vọng của mình! Mà kẻ đầu têu là liên minh người thần bí đồng thời cũng sẽ thanh danh vang dội!

Loại tính toán này, thần kỳ!

“Nhưng mà cứ như vậy, Dược Thần các tất nhiên sẽ cho người đi trả thù, đây đối với chúng ta mà nói, rất nguy hiểm.” Phù Mãnh lo lắng nói.

"Anh cho rằng tôi sẽ đánh chính diện với chúng sao? Dù tên đó có nghĩ, tôi ngược lại cũng sẽ không cho tên ấy cơ hội này. Ngày mốt lên đường đi Tiên Linh đảo, để chúng có giận cũng không có chỗ phát tiết." Hàn Tam Thiên nhẹ nhõm cười nói. Huống hồ, đối với anh, anh còn có một chiêu quan trọng, Bát Hoang thế giới. Nếu thực sự nguy cấp, anh có thể dùng. Chỉ là trước mắt quá nhiều người, không thích hợp để vào đó.

“Vì sao ngày mai không đi?"

“Ngày mai đi, bên ngoài sẽ cảm thấy chúng ta sợ chúng. Ngây người một ngày, ngày mai tuyên bố với tất cả mọi người ở đây. Người Dược Thần các không dám tới, đi cũng phải quang minh chính đại đi." Hàn Tam Thiên đáp.

Phù Mãnh sững sờ, không phải phản ứng được mà là bị nước cờ của Hàn Tam Thiên làm cho kinh ngạc.

Nếu như theo kịch bản của Hàn Tam Thiên, đến lúc đó, Dược Thần các tức giận nhưng không có chỗ tiết, một quyền đánh trên bánh bao thịt, đoán chừng là buồn phiền muốn chết. Đáng giận nhất là ở phía sau. Đến lúc đó không lấy lại được mặt mũi sẽ còn hổ thẹn nữa! Tâm tính không tốt, đoán chừng có thể bị tức điên.

“Có điều, thần kỳ thì thần kỳ, nhưng vấn đề quan trọng là ngươi xác định người của Dược Thần các ngày mai sẽ không giết đến?” Phù Mãnh hỏi.

Binh quý tại thần tốc, mặc dù kế hoạch Hàn Tam Thiên rất hoàn mỹ, nhưng cũng có điểm trí mạng. Một khi ngày mai Dược Thần các đánh tới, tất cả kế hoạch sẽ phải ngâm nước nóng, đồng thời, Hàn Tam Thiên không sớm chuẩn bị ứng chiến, vội vàng đối phó, đến lúc đó tổn thất sẽ chỉ càng thêm lớn, thậm chí lâm vào cảnh nguy hiểm. Chiêu thứ nguy hiểm cũng ở chỗ này. Nhất niệm thành thần, nhất niệm thành ma.

"Sẽ không." Hàn Tam Thiên tự tin cười nói.Đ

“Vì cái gì?"

“Bây giờ điều quan trọng nhất của Dược Thần các là cái gì? Là tạo dựng uy tín, mục đích tạo dựng uy tín vì cái gì? Thu nạp nhân tài! Mặc dù Vương Nhậm Chi đã là Chân Thần cao quý, nhưng muốn ngồi ổn cái ghế này, tất nhiên cần nhân tài giúp ông ta. Cho nên, thu người và truyền bá uy vọng khắp nơi là việc quan trọng nhất trước mắt hắn cần làm. Nhưng làm như vậy, sẽ khiến người ông ta bị phân tán. Lần này chúng ta nào cho hắn một màn như thế, không chỉ thất bại, hơn nữa còn chịu nhục nhã, đương nhiên ông ta thẹn quá hoá giận, muốn lấy lại danh dự. Cho nên trận chiến này với ông ta mà nói, chỉ có thể thắng không thể thua. Làm được điều này, đương nhiên là kẻ tài giỏi ra trận." Hàn Tam Thiên nói.

Phù Mãnh hiểu rõ: “Cho nên, muốn có số lượng lớn người tinh nhuệ, trước mắt với Dược Thần các mà nói cần thời gian."

"Không sai." Hàn Tam Thiên khẳng định gật đầu.

Mặc dù làm thế khiến Vương Nhậm Chi càng hận mình, một khi nắm được cơ hội sẽ đẩy anh vào chỗ chết cả, nhưng với anh mà nói, hoàn toàn cũng không phải vấn đề gì. Dù Vương Nhậm Chi biết sự tồn tại của anh, cũng sẽ không bỏ qua, cho nên trên cơ bản, chuyện này không khác nhau.

"Ta phi. Hàn Tam Thiên à Hàn Tam Thiên, còn may lão tử không phải kẻ địch của ngươi. Ngươi có thể tính toán hắn ta như vậy, con mẹ nó ngươi tính cũng giỏi như thế. Cái này nếu có người đối phó với ngươi, đánh không lại còn bị ngươi ngược muốn chết, đánh thắng được ngươi cũng sẽ bị ngươi làm cho tinh thần sụp đổ, tức giận. Người mẹ nó quả thực không phải người, biến thái, biến thái." Phù Mãnh sợ mất mật nói. Làm đối thủ của loại người này, Phù Mãnh thay tên đó ướt mồ hôi. Có tài có trí, không gì hơn nữa. Nếu như hắn còn có gắng tính kế, đó thật sự là ác mộng của bất kỳ kẻ nào. Có điều, với Phù Mãnh đồng thời lại là chuyện tốt, bởi vì loại người thế này làm đồng đội, hắn cơ hồ đều có thể thắng.

Lúc quay lại khách điểm, sau khi nói chuyện với đám người mấy câu, Hàn Tam Thiên liền lôi kéo Tô Nghênh Hạ về phòng của mình.

"Muốn đưa thứ gì tốt cho em vậy? Thần thần bí bí như thế." Tô Nghênh Hạ bị Hàn Tam Thiên kéo về phòng, lộ ra nụ cười bất đắc dĩ lại ngọt ngào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK