Nhưng cái này không đúng, Ngũ Hành Thần Thạch là do mình tìm thấy trong thiên thư ở Bát Hoang, cho dù là tổ tiên của Bích Dao cung cũng không thể biết nó tồn tại được, cho nên làm sao biết được Ngũ Hành Thần Thạch sẽ dung hợp được với thần nhan châu?
Một nghi vấn to lớn vô cùng nhất thời này sinh ra trong đầu Hàn Tam Thiên.
"Dựa theo di huấn của tổ tiên, nếu thần nhan châu và tảng đá đã hợp lại cùng nhau,
Bích Dao cung không chỉ không cần thu hồi vật bồi thường của minh chủ, hơn nữa còn muốn đi theo ngài.
" Ngưng Nguyệt cười nói: "Xem ra, trong cõi u minh tự có ý trời.
"
"Ý trời?" Hàn Tam Thiên thì thào mà nói.
Thật sự là ý trời sao?
Chuyện của sư phụ trong cốc Khốn Tiên, lại đến Ngũ Hành Thần Thạch, đều giống như là ý trời an bài, thế nhưng trên đời này sao lại có nhiều ý trời như vậy? Nào có nhiều trùng hợp đến thế?
"Các ngươi có còn di huấn nào khác không? Ý ta là thần nhan châu có lại lịch gì, hoặc là tảng đá kia thì sao?" Hàn Tam Thiên cau mày nói.
Ngưng Nguyệt lắc đầu: "Thần nhan châu đã tồn tại từ khi khai sơn lập phái, trong môn chỉ có cách sử dụng thần nhan châu như thế nào, còn lại lịch của nó thì lại chưa từng nhắc đến, còn tảng đá này không phải là của minh chủ sao? Minh chủ không biết lại lịch của nó sao?"
Hàn Tam Thiên làm gì biết được cái gì đâu, Ngũ Hành Thần Thạch là anh tìm được trong thiên thư Bát Hoang, bài trừ luyện
tháp xong thì thu được, đừng nói không hiểu rõ lai lịch của nó, nếu không phải mấy lần nguy hiểm đến tính mạng thì Ngũ Hành Thần Thạch đều cứu chủ, thì thậm chí Hàn Tam Thiên cũng không biết tên ngốc này dùng như thế nào.
Nhưng chuyện này có thể đi hỏi tên gia hỏa trong thiên thư Bát Hoang kia.
Chỉ là tên cháu trai kia sẽ nói rõ cho mình biết sao?
Nếu muốn nói thì khi anh cầm lấy nó đã nói rõ rồi, chứ không phải thừa nước đục thả để cho tự anh đến hỏi.
Bà nội nó, cuối cùng là chuyện thế nào?
Khi còn đang mê mang, ánh nắng đột nhiên không biết từ khi nào chiếu đến Hàn Tam Thiên, Niệm nhi đã từ trong ngực Hàn Tam Thiên leo xuống, chạy đến một bên chơi bùn.
.
Danh Sách Chương: