Phương khôn!
Nghe thấy những lời nói này, toàn thân Tô Nghênh Hạ bất giác run lên, chân không ngừng bước lùi về đằng sau, lắc đầu nguầy nguậy, miệng thì lẩm nhẩm: "Không, không, không thể, không thể như vậy được"
Lục Nhược Tâm nhìn thấy như vậy, không khỏi sững người, bất giác cười lạnh: “Được, cho dù là không thể, ta cũng không ép buộc người.
Nhưng mà Hàn Tam Thiên sống hay chết, ta hoàn toàn không thể nhúng tay vào được rồi."
“Bị khởi hồn chú khống chế, kết quả cuối cùng của Hàn Tam Thiên chính là hồn siêu phách tán, biến mất mãi mãi trên thế giới này.”
“Lục Nhược Tâm, không phải người nói người thích Hàn Tam Thiên sao? Thích như vậy nhưng người lại có thể đưa mắt nhìn hắn chết hay sao?" Nghe thấy kết cục như vậy, Tô Nghênh Hạ liền tức giận hét lên.
“Người giương mắt nhìn thấy hắn chết mà không cứu không phải là ta, mà chính là ngươi, ta đã thay hắn nghĩ ra được cách nhưng đáng tiếc, người lại không đồng ý." Lục Nhược Tâm lạnh lùng đáp.
Bị lưu đày nơi sa mạc vạn dặm, khắp nơi chỉ toàn cát là cát, đến cây cỏ còn không sống nổi huống hồ gì là cô.
Trong sa mặc có một lâu đài, nó nổi trên cát nhưng cũng chìm trong cát.
Có người gọi lâu đài này là ảo ảnh, còn có người thì gọi nó là thành âm dương.
Nhưng bất luận là gọi như thế nào, thì lâu đài này vẫn tồn tại, hơn nữa có một đại gia tộc hùng mạnh thống trị bên trong thành này.
Ý định ban đầu của Lục Nhược Tâm chính là để Tô Nghênh Hạ sống ở thành này, mãi
mãi không được bước chân ra ngoài, tuyệt đối không cho họ có cơ hội gặp nhau.
Nhưng bây giờ, cô ta đã có thêm một ý định khác.
Để Tô Nghênh Hạ làm thê thiếp của Phương Khôn, nhưng vừa thay đổi ý định này, thì trùng hợp là Hàn Tam Thiên lại bị nhốt.
Hoàn cảnh thay đổi, đương nhiên Lục Nhược Tâm sẽ có ý định mới.
Nhưng Tô Nghênh Hạ đáng thương lại không hề hay biết, bước lùi này của cô, hoàn toàn không có tác dụng hay giúp đỡ Hàn Tam Thiên thoát khỏi con người lòng dạ độc ác này.
Cô chỉ biết rằng, cô cần phải rời xa Hàn Tam Thiên, đã là sự đau đớn tột cùng, nhưng muốn gả cô cho người khác, phản bội lại Hàn Tam Thiên, sao Tô Nghênh Hạ có thể làm được?
-
L
Chỉ là cảnh tượng lúc này, tiếng hét đau đớn của Hàn Tam Thiên vẫn còn vang vọng trong tâm trí và trái tim cô, khó mà quên được.
Cô yêu Hàn Tam Thiên đến như vậy, làm sao có thể đưa mắt nhìn Hàn Tam Thiên ở trong núi đao biển lửa chịu đau đớn, giày vò được chứ?
Cô nguyện là người chịu đau đớn, thống khổ đó.
“Lục Nhược Tâm, ngươi đừng có quá đáng." Tô Nghênh Hạ đau đớn lắc đầu, ánh mắt đầy sự phẫn nộ ngước nhìn Lục Nhược Tâm.
Con người thì có lòng tham không đáy, vì vậy, thỏa hiệp không phải là mấu chốt để giải quyết vấn đề, ngược lại nó lại là chất xúc tác cho lòng tham.
“Tô Nghênh Hạ, người ta là thành chủ sa mạc, có pháp thuật biến hóa khôn lường, nếu như người gả cho Phương Khôn, họ mới có thể xuất binh kết hợp với bọn ta để tiêu diệt đám yêu tăng kia, Hàn Tam Thiên mới có cơ hội được cứu sống.
Ta chỉ là muốn tốt cho Hàn Tam Thiên, người lại nói ta quá đáng? Nếu đã như vậy, coi như là ta chưa từng nói gì đi."
“Lục Nhược Tâm ta trước giờ luôn giữ lời, Hàn Tam Thiên mặc dù đã sống sót thoát khỏi con ác thú, vì giữ lời hứa, ta đã trả Hàn Niên lại cho hắn.
Cho dù lần này hắn chết, Hàn Niên vẫn có thể được giao lại cho bạn của Hàn Tam Thiên một cách an toàn"
“Còn có một tin tức tốt quên nói cho người biết, ba người bạn tốt của Hàn Tam Thiên cũng đã đến rồi, Hàn Tam Thiên cùng với Phù Mãng, đám người Giang Hồ Bạch Hiểu Sinh đã gặp lại nhau.”
Dứt lời, Lục Nhược Tâm liền nở một nụ cười, sau đó lại hiện lên vẻ lo lắng, nói với Tô Nghênh Hạ: “Nhưng vẫn còn một tin xấu."
“Sau khi người đi, đám người liên minh thần bí bị Phụ gia phản bội, Phù gia đã truy cùng giết tận tất cả huynh đệ của liên minh thần bí, cho dù là Hàn Tam Thiên cố gắng giúp phái hư không ổn định lại cục diện, nhưng phái hư không cũng không thoát khỏi họa diệt môn.
Có nghĩa là bây giờ người của liên minh thần bí không còn lại bao nhiêu, Hàn Tam Thiên cũng mất đi không ít người giúp đỡ.
Cho dù ta mang Hàn Niên trả lại cho bọn họ..." Lục Nhược Tâm làm ra dáng vẻ buồn bã thốt lên.
Cái gì?
Nghe thấy những lời này, Tô Nghênh Hạ lập tức sửng sốt.
Hai nhà Phù Diệp phản bội lại Hàn Tam Thiên?
“Vì vậy ta nói, nếu như người ở lại bên cạnh Hàn Tam Thiên chỉ là mang lại gánh nặng cho hắn mà thôi, ở trái đất, những người vô tích sự của Tô gia các ngươi phải dựa dẫm vào Hàn Tam Thiên, Hàn Tam Thiên có thể giúp đỡ, nhưng ở thế giới Bát Hoang này, gia tộc của ngươi cũng giống như con kí sinh trùng bị bám hút máu của Hàn Tam Thiên mà thôi."
“Bao gồm cả ngươi, Tô Nghênh Hạ.”
“Nếu như không phải vì cứu người, thì sao Hàn Tam Thiên lại một mình chạy đến Hỏa Nham Thành? Người của Phù gia sao lại có cơ hội thực hiện âm mưu thâm độc đối với Hàn Tam Thiên được chứ?"
“Thậm chí chuyên Hàn Tam Thiên xém bỏ mạng ở đó, ta không cần phải nói lại nữa chứ?" Lục Nhược Tâm lạnh lùng nói.
Thảm cảnh của Hàn Tam Thiên ở Hỏa Nham thành, Lục Nhược Tâm đã đưa cho Tô Nghênh Hạ xem qua, điều này mới khiến cho Tô Nghênh Hạ lo sợ tột cùng, mới có cảnh Tô Nghênh Hạ tự tay viết thư đưa cho Hàn Tam Thiên.
Đối với Tô Nghênh Hạ mà nói, cô thật sự rất khó xử, Hàn Tam Thiên xém chết nhiều lần vì cô, Lục Nhược Tâm còn lấy cảnh Hàn Niên bị nhốt trong ngục ra để đe dọa cô, đồng thời ả ta còn lấy cớ Hàn Tam Thiên hạ sinh vì cô để mà dày vò cô.
Tất cả những điều Tô Nghênh Hạ đối mặt đều cảm thấy vô cùng có lỗi với Hàn Tam Thiên, đã liên lụy hắn.
Trong hoàn cảnh này, không muốn phản bội lại Hàn Tam Thiên, vì hắn đã chịu quá đủ tổn thương rồi.
Vì vậy, cô thật sự không còn lựa chọn nào khác.
Nhưng bây giờ Lục Nhược Tâm lại nói ra tin các đệ tử của liên minh thần bí bị hai nhà Phù Diệp truy sát.
Mặc dù Tô Nghênh Hạ đã cho rằng bản thân không phải là người của Phù gia, nhưng không nhận thì không nhận, nhưng có những chuyện căn bản không thể từ chối được.
Dòng máu đang chảy trong người của Tô Nghênh Hạ chính là của Phù gia, nếu như không có cô, thì sự đối đầu của Hàn Tam Thiên và Phụ gia cũng không hề xuất hiện.
Bước đi này của Lục Nhược Tâm, có thể nói là vô cùng thâm độc, tính toán vô cùng tỉ
mỉ, tất cả mấu chốt đều đợi đến lúc thích hợp mới nói ra, đánh trúng vào tâm lí của người khác, quả thật vô cùng thâm hiểm.
Đừng nói là Tô Nghênh Hạ, cho dù là Hàn Tam Thiên cũng bị cô ta nắm trong lòng bàn tay.
Có thể nói như vậy, Lục Nhược Tâm chính là người phụ nữ xinh đẹp nhất mà Hàn Tam Thiên từng gặp, nhưng cũng là kẻ địch thông minh nhất của hắn.
“Tô Nghênh Hạ, ta biết là Hàn Tam Thiên yêu người, nhưng nếu như người thật lòng yêu hắn, dùng lời của người phàm các người để nói, không phải nên để cho hắn hạnh phúc sao?"
“Nhưng tình yêu của người lại khiến hắn rơi vào vực sâu vạn trượng, đó là yêu sao?" Lục Nhược Tâm nhìn thấy trên mặt Tô Nghênh Hạ lúc này toàn là sự đau đớn và hối hận, nên nắm bắt cơ hội này mà tấn công tới.
“Ta.." Tô Nghênh Hạ đang có cảm giác tội lỗi, lại bị những lời nói bức người của Lục Nhược Tâm dồn ép, đột nhiên toàn thân cứng đờ, không biết nên lựa chọn như thế nào..
Danh Sách Chương: