"Phù Thiên?"
"Đó không phải là tộc trưởng nhà họ Phù sao?"
Cả đám người vô cùng khiếp sợ, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của Phù Thiên quét về hướng bản thân mình, bọn họ đều lúng túng củi hết đầu xuống.
Bọn họ nhân lúc bóng tối bao trùm mới dám lên đến chỗ của Hàn Tam Thiên, chính là không muốn bị người của hai nhà Phù, Diệp phát hiện.
Kết quả Phù Thiên lại đột nhiên xuất hiện ở chỗ này, sao bọn họ không xấu hổ cho được!
Phù Thiên lạnh lùng liếc qua đám người này, trên mặt vô cùng khó chịu, tuy rằng việc này hết thảy đều nằm trong dự tính, thậm chí buổi tối hôm nay ông ta còn cố ý đến muộn hơn ngày thường một quãng thời gian để tránh gặp phải tình trạng này. Nhưng thật không lường được rằng, đến sớm đến muộn vẫn không tránh được, dù có đoán trước sẽ trực tiếp giáp mặt rồi nhưng vẫn không thể nguôi nỗi xấu hổ và phẫn nộ.
"Giỏi thật đó!" Phù Thiên cười lạnh, cả người toát ra sự phẫn nộ ngập trời.
Hiển nhiên, số lượng quá nhiều, khiến ông ta không được vừa lòng.
Cả đám nghe lời đó, có người ngoảnh đầu sang một bên trốn tránh, Hàn Tam Thiên liếc một vòng, trong đầu ít nhiều đã có kế sách ứng phó.
"Có chuyện gì sao?" Hàn Tam Thiên bình tĩnh hỏi.
"À, cũng không có chuyện gì cả, chỉ là hôm nay chúng ta đã thống nhất sẽ hợp tác với nhau, buổi sáng thật lòng quá nhiều việc, không qua giúp được, vậy nên đến tối ta mới phải chịu khó đi một chuyến, để thương lượng chi tiết hơn việc hợp tác đôi bên." Phù Thiên cười nhẹ, không đợi Hàn Tam Thiên mời đã tự nhiên ngồi xuống ngay trước mặt Hàn Tam Thiên.
"Tiện đó tra xét người của chúng tôi luôn?" Hàn Tam Thiên khẽ cười, nói.
Người khác nghe thấy những lời này thì không cảm thấy có gì đặc biệt, nhưng Phù Thiên nghe được lại thấy vô cùng kinh hãi.
Mục đích ông ta đến hôm nay đúng là muốn xem xét người, nhưng tại sao hắn ta lại đoán được? Vậy thì chỉ có một lí do duy nhất, người khiến ông ta bị hoa mắt, rất có thể là do kẻ này cố ý gây ra.
Nhưng mục đích mà anh ta làm chuyện như vậy là gì chứ?
"Không cần đoán." Đôi mắt của Hàn Tam Thiên như thể đã nhìn thấu suốt suy nghĩ trong lòng của Phù Thiên, nói xong, anh liếc mắt ra hiệu cho Tinh Dao đứng cạnh đó.
Tinh Dao gật đầu, vội bước lên lầu, chỉ chốc lát sau liền nghe thấy một loạt tiếng bước chân vang lên, Phù Thiên ngước mắt lên nhìn, trông thấy Tinh Dao cung kính đi theo một người phụ nữ, hai người chậm rãi bước xuống. Ông ta nhìn thấy khuôn mặt của người phụ nữ đó lập tức hoảng hốt không chừng.
"Phù...Phù Dao!"
Phù Thiên như chết trân đứng sững người, thậm chí đến thở cũng quên thở!
Nghe thấy cái tên mà Phù Thiên kêu lên, hết thảy anh hùng hào kiệt đang có mặt đồng loạt nhìn về phía Tô Nghênh Hạ.
"Cô ta...Cô ta là thần nữ của nhà họ Phù, Phù Dao sao?"
"Trời ạ, thảo nào người ấy lại có vẻ đẹp vô ngần như vậy, hóa ra lại chính là thần nữ của nhà họ Phù!"
"Nhưng không phải nghe đồn cô ta đã rơi xuống Vực sâu Vô Tận mà bỏ mạng rồi sao? Sao đột nhiên lại xuất hiện ở nơi này được?"
Cả đám người đều mang đầy thắc mắc, nhưng vì còn ngại có ông lớn Hàn Tam Thiên kia đang có mặt ở đây, cả đám chỉ dám nhỏ giọng xì xào bàn tán.
Tô Nghênh Hạ không không để ý tới ông ta, tuy cô không hiểu tại sao Hàn Tam Thiên lại muốn gọi bản thân xuống dưới ngay lúc Phù Thiên có mặt, nhưng cô vẫn làm theo lời anh.
Tô Nghênh Hạ không thể tưởng tượng được, con cá lớn mà Hàn Tam Thiên nói, chính là Phù Thiên đó!
Nhưng suy xét kĩ lưỡng thì sự chờ đợi của Hàn Tam Thiên cũng rất hợp lí, nếu là Phù Thiên thì chỉ cần ông ta vẫn còn sống, chắc chắn sẽ đến tra xét đến tột cùng.
"Ê, này này, tỉnh hồn đi!" Hàn Tam Thiên gõ gõ xuống mặt bàn, vô cùng vui vẻ nhìn Phù Thiên đang treo hồn trên ngọn cây.
Nghe thấy tiếng gõ bàn của Hàn Tam Thiên, Phù Thiên mới sực tỉnh lại, nhưng con mắt thì vẫn nhìn chằm chằm vào Tô Nghênh Hạ: "Phù Dao...Không, không phải cô đã rơi vào Vực sâu Vô Tận bỏ mình rồi sao? Làm sao lại..."
Thắc mắc của Phù Thiên cũng chính là thắc mắc trong lòng rất nhiều người ở đây, mọi người dùng ánh mắt mong mỏi nhìn cô, cùng đợi một đáp án từ chính chủ.
Tô Nghênh Hạ cảm thấy hơi hoảng sợ, không biết nên trả lời như thế nào, chỉ có thể nhìn lại phía Hàn Tam Thiên.
"Câu nói của ông cần phải sửa lại cho đúng đấy, chắc lẽ rơi vào Vực sâu Vô Tận thì chỉ có nước đợi cái chết thôi hay sao?" Hàn Tam Thiên cười nhạt.
Anh vừa thốt ra lời ấy, một đám người như lọt vào trong sương mù, không rõ phương hướng, câu ấy có khác nào nói với người trên Trái Đất rằng tim ngừng đập cũng chưa chắc đã chết đâu, chuyện này thật sự đã vượt qua tầm hiểu biết thông thường của bọn họ rồi.
Vực sâu Vô Tận là từ đồng nghĩa với tử vong kia mà!
"Không thể có chuyện đó được, đã rơi vào Vực