Mục lục
Chàng Rể Siêu Cấp
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Cô Thành nhìn qua Hàn Tam Thiên, cười lạnh: "Qua nửa người hoá ra có người muốn tự lập môn phái, khó trách lúc trước từ chối gia nhập chúng ta. Có điều, muốn tự lập môn phái, đầu tiên phải xem mình có bản lĩnh hay không, nếu không thì vẽ chó không thành hổ được!"

“Cô Thành, nói với hắn những chuyện này có gì tác dụng gì chứ? Có kẻ tự đánh giá cao bản thân, cho rằng mình rất ghê gớm nhưng thực tế lại rất ngu ngốc. Đúng rồi, ngươi thấy ti lệ đặt cược hôm nay thế nào?" Tiên Linh Sư thái cười nói.

Diệp Cô Thành lập tức cười ha ha: “Đương nhiên đã nhìn rồi. Hơn nữa ta còn biết có người lập tỉ lệ cược cao kỷ lục hôm, gấp mười lần. Từ khi sinh tử môn của đỉnh Kỳ Sơn mở ra, ta chưa từng thấy ai có tỷ lệ cược cao như vậy."

Tiên Linh Sư thải cười lạnh quá mức: “Ha ha, không có cách nào, người ấy mà, luôn phải trả giá cho sự ngu dốt của mình?" Mặc dù đang nói với Diệp Cô Thành nhưng rõ ràng đang hỏi Hàn Tam Thiên. Ý tứ bên trong cũng đủ rõ ràng.

Hàn Tam Thiên vốn muốn thu thập Ngao Quân nhưng lại bên một một già một trẻ làm cho tức cười: "Kẻ ngu dốt rất thích cười nhạo sự ngu dốt của người khác, bởi vì cho rằng người trên đời đều ngu dốt hơn mình."

Hàn Tam Thiên nói xong thì kéo Tô Nghênh Hạ đứng dậy đi vào phòng.

Diệp Cô Thành nghe nói như thế nhất thời tức giận nhưng lại bị Tiên Linh Sư thái kéo lại: “Thôi, ngươi gấp gì chứ. Đợi đến giờ sửu tự có là người sẽ thu thập hắn. Sớm nghỉ ngơi một chút đi, không chừng giờ sửu ngươi tỉnh lại có thể nhìn một màn đặc sắc đấy.”

Lúc này Diệp Cô Thành mới dịu đi một chút, nghiến răng nghiến lợi nói với ánh mắt nham hiểm: “Yên tâm đi, thằng nhóc này dám từ chối không gia nhập với chúng ta mà hành động một mình, sao ta có thể bỏ lỡ cảnh hắn bị ngược chứ?!”

Tiên Linh Sư thái quá lạnh lùng cười, đưa Diệp Cô Thành về nhà. Ngao Quân ra khỏi phòng Tiên Linh Sư thái, vừa mới ngồi xuống đã lệnh cho người hầu dâng trà thượng hạng ra. Hôm nay, hắn cực kỳ vui vẻ. Nhưng vào lúc này, trong phòng đột nhiên có một bóng người chuyển động. Ngao Quân theo bản năng căng thẳng, tiếp đó, khi hắn thấy rõ dung mạo người kia, vui sướng lúc trước lập tức biến mất, cả người toát mồ hôi, hoảng sợ quỳ xuống.

“Gia chủ, sao ngài lại đến đây?" Ngao Quân sợ hãi nói.

“Cái chết của Hàn Tam Thiên khiến cho khiến tình hình trở nên phức tạp. Sau khi Phù gia hợp tình hợp lý ngã xuống, bây giờ đã là chiến trường trực diện của hai nhà Vĩnh Sinh Hải Vực và đỉnh Lam Sơn, ngươi cảm thấy ta có thể không tự mình đến?" Trong bóng tối, bóng người nhẹ giọng nói.

Ngao Quân gật đầu, cũng hiểu rõ tình huống này, nếu không hắn và Ngao Vĩnh sẽ không ngừng lôi kéo các thế lực khác nhau trong đêm.

"Chuyện ngươi và Ngao Vĩnh, trước mắt tiến triển thuận lợi chứ? Nghe nói các ngươi mới chiêu mộ một đội người mới?” Lúc này bóng đen nói.

“Vâng, một liên minh tạm thời, thực lực của bọn chúng khá tốt, bây giờ đã xông vào cuộc thi xếp hạng, lúc đầu... Haizz, không có việc gì. Nhìn chung, mọi chuyện diễn ra tốt đẹp, chỉ là có một chuyện nhỏ xen vào giữa." Ngao Quân nói.

“Hử? Có việc cứ nói thẳng đi, giữa người và ta không có bí mật." Bóng đen thì thào.

"Ha ha, gia chủ, không có việc gì. Thuộc hạ cảm thấy việc này quá nhỏ, không đáng để nhắc tới. Hôm đó, ta đang lôi kéo liên minh chính nghĩa thì gặp một nam nhân. Tiên Linh Sư thái có ý lôi kéo hắn, hắn ta từ chối, bây giờ tự lập môn phái, thành lập một liên minh bí ẩn. Tuy giờ coi như đang đấu xếp hạng những chỉ là loại rác rưởi tạo ra tỷ lệ chọi cao kỷ lục, không đáng nhắc tới.” Ngao Quân cười.

Bóng đen hơi nhướng mày: “Được, nếu là rác rưởi vậy không cần để ý hắn ta. Bây giờ lấy đại cục làm trọng, không thể vì một tên rác rưởi mà chậm trễ chính sự.

"Vâng, gia chủ yên tâm, thuộc hạ đương nhiên nhớ ký trong lòng chuyện lớn của Vĩnh Sinh Hải Vực, không dám chậm trễ."

Mà lúc này, trong phòng Hàn Tam Thiên.

Nhìn Tam Thiên ôm Hàn Niệm ngáy 0 0, Tô Nghênh Hạ lại mắt to trừng mắt nhỏ với Giang Hồ Bách Hiểu Sanh. Đối với hai người mà nói, trận chiến tiếp theo hiển nhiên rất nguy hiểm, cho nên bọn họ thật sự không hiểu tại sao Hàn Tam Thiên lại có thể ngủ yên như vậy. Tô Nghênh Hạ còn tốt một chút, dù sao cô cũng ít nhiều hiểu rõ đối Hàn Tam Thiên nhưng Giang Hồ Bách Hiểu Sanh lại càng lộn xộn hơn.

Thời gian dần trôi đi trong sự dày vò không dứt của hai người. Ngay khi tiếng của chuông vang lên trong đại sảnh Kỳ Sơn, vòng loại tranh đoạt của đỉnh Kỳ Sơn chính thức bắt đầu. Khắp nơi bao gồm cả bên ngoài đại sảnh, cũng bắt đầu từ lúc này nghênh đón một đêm không ngủ đúng nghĩa.

Muốn thi đấu đương nhiên phải quan sát trước thực lực và thói quen của đối thủ, trong khi những người không thi đấu tự nhiên đặt cược một trận. Gần đến giờ Sửu, Hàn Tam Thiên cuối cùng cũng trở mình, lúc này từ từ ngồi dậy sau khi ngáp.

“Được, lúc này chúng ta chào đón trận đấu đầu tiên của đội thứ tám. Liên minh người thần bí giao đấu Tôn Giả quái lực. Lúc này, mời song phương chuẩn bị sẵn sàng."

Bên ngoài đại sảnh, lúc này người chủ trì hét lớn.

Hàn Tam Thiên đứng lên, cầm chén trà của Tô Nghênh Hạ uống sạch một hơi, tự tin cười: “Anh nên ra sân biểu diễn."

- -----------------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK