“Người đang dạy cô ta chiêu thức gì vậy, có vẻ vô cùng mạnh mẽ.” Hàn Tam Thiên vội vàng hỏi.
“Người chưa từng nghe qua sao? Thương sinh và Vĩnh vãng.” Ông lão gật gù nói.
“Ta biết, nhưng ý của ta là...”
“Thiên hỏa nguyệt luân là hấp thụ linh khí của mặt trời và mặt trăng, còn Thương sinh vĩnh vãng là hấp thụ linh khí của sự sống và cái chết.” Ông lão cười rồi tiếp tục nói: “Vì vậy tay trái của cô ấy là đòn hủy diệt, tay phải là đòn luân hồi.”
Tay trái là hủy diệt, tay phải là luân hồi. Đây rõ ràng là chiêu thức bất khả chiến bại, tất cả sự sống và cái chết đều nắm gọn trong lòng bàn tay.
“Lục tiểu thư có tư chất thông minh hơn người, không hề yếu đuổi như ngươi, ta chỉ dạy chưa tới mười lăm phút, người ta đã có thể lĩnh hội được tuyệt chiêu này, ta tin rằng ba ngày sau, các người sẽ trở nên vô cùng lợi hại.”
“Nếu ta là ngươi, bây giờ sẽ lập tức nghiên cứu và tập luyện các chiêu thức vừa mới được cô ta dạy khi nảy.”
Nói xong, ông lão liền xoay người rồi biến mất trên đất.
Hàn Tam Thiên vò đầu bứt tóc, cái gì mà ba ngày sau các ngươi sẽ trở nên vô cùng lợi hại. Những lời nói này có phải hồ đồ rồi không? Hàn Tam Thiên không hề biết ông ấy đang nói đến cái gì.
Nhưng mà, nhìn thấy Lục Nhược Tâm đang luyện thương sinh và vĩnh vãng trên không trung, liền buồn bã rời đi, bắt đầu tiếp thu luyện tập những gì mà Lục Nhược Tầm vừa mới dạy.
Trong đêm khuya, dưới ánh trăng là hình ảnh một nam một nữ như đang nhảy múa trên không trung, Lục Nhược Tâm một bên là Thương sinh, một bên là Vĩnh vãng vô cùng kì diệu.
Hàn Tam Thiên một hóa hai, hai hóa thành bốn, cuối cùng Bắc Minh Tử Hồn trận cũng bắt đầu xuất hiện, tuy phối hợp với kiếm Hiên viên có phần lúng túng, nhưng cũng có thể nhìn ra được.
Dưới ánh trăng là ông lão quét rác và Bát Hoang Thiên Thư đang thong thả nằm dưới mái hiên của ngôi nhà trẻ, thản nhiên đưa mắt nhìn hai hình bóng kẻ đông người tây ở phía khu rừng.
“Lục tiểu thư quả nhiên là danh bất hư truyền, nếu không phải là nữ nhân thì truyền nhân đời tiếp theo của Lục gia chắn chắn là của cô ấy.” Bát Hoang Thiên Thư vừa cười vừa rót trà cho ông lão quét rác, đưa mắt nhìn Lục Nhược Tâm ở trên bầu trời phía tây, không ngừng cảm thán.
Ông lão quét rác nói, chưa tới một ngày đã có thể thuần thục Thương sinh vĩnh vãng, quả là tài nghệ xuất chúng, tài năng hiếm có khó tìm.
“So với năng lực của Lục Nhược Tâm, Hàn Tam Thiên vẫn còn kém một chút.” Bát Hoang Thiên Thư nói.
Ông lão quét rác nói tiếp: “Thiên hỏa nguyệt luân là bước vào con đường dùng vũ lực, còn thương sinh vĩnh vãng là đi vào con đường thiện lành, cho nên đương nhiên sẽ có sự khác biệt, Lục Nhược Tâm mạnh ở chỗ khả năng tiếp thu nhanh vì vậy sẽ dể dàng nắm bắt, còn Hàn Tam Thiên mạnh ở sức lực, một trời một đất, nên khác nhau là điều đương nhiên.”
Nghe những lời nói này, Bát Hoang Thiên Thư đột nhiên chau mày lại: “ Ý của người là Thiên hỏa nguyệt luân là một chiêu thức không tốt? Hơn nữa Hàn Tam Thiên không giỏi bằng Lục Nhược Tâm?”
Ông lão gật đầu: “Đúng là như vậy. Những mà ta vẫn không phủ nhận câu nói của ngươi. Lục Tiểu thư quả thực là tài giỏi hơn người.”
Đổi lại những gì ngươi đã dạy để lấy những gì Lục Nhược Tâm dạy cho Hàn Tam Thiên, thành thật mà nói, lấy tài năng của Hàn Tam Thiên và Lục Nhược Tâm so sánh với nhau thì là một điều xấu hổ.” Bát Hoang Thiên Thư nói.
Dù gì, Lục Nhược Tâm đã nắm được bị thuật thượng cổ vô cùng mạnh mẽ, nếu có sự chỉ dạy của ông lão quét rác thì tương lai sẽ vô cùng tài giỏi, đây chắc chắn sẽ là đồi thủ lớn của Hàn Tam Thiên.
“Tất cả công phu Hàn Tam Thiên được học thì rất ít, mặc dù Thiên nguyệt thuật rất hiểm ác nhưng khi đối đầu với cao thủ thì sẽ không có tác dụng gì, người truyền dạy loại công phu này cho cô ấy cũng chưa nghiên cứu triệt để dẫn đến uy lực của nó cũng bình thường. Không giống như thần công có thể chống lại vạn địch, nhưng cần phải xây dựng bước áp chế, nếu như gặp phải cao thủ e rằng sẽ không thể ra thực hiện được ngược lại sẽ bị tấn công vào trực diện.”
Nói xong, ông lão chau mày lại, hít một hơi thở sâu: “Thậm chí là Thiên hỏa nguyệt luân, ngay cả ta cũng không có cách nào luyện thành, trong một khoảng thời gian ngắn, sức mạnh của Hàn Tam Thiên được tính toán cẩn thận nên việc sử dụng sức mạnh không nhiều.”
“Võ công của Lục Nhược Tâm có thể bổ sung thêm vào sự thiếu sót của Hàn Tam Thiên, quan trọng là trong mắt của ta võ công mạnh hay yêu quan trọng chính là người sử dụng nó..
“Mà Bắc Minh Tứ Hồn trận chính là thứ Hàn Tam Thiên cân thiệt lúc này. Bát Hoàng Thiên Thư gật gù: “Ta hiểu rôi, bản thân Hàn Tam Thiên...”
Ông lão cười: Đúng vậy, Hàn Tam Thiên. có thê một hóa thành bôn, hắn có thể tạo ra những Kì tích mà chúng ta không thể ngờ đến. Vì vậy ta đã nói, không có loại võ công mạnh mẻ nhật, quan trọng là cách ngươi sử dụng nó..
Trên thực tê, tất cả các cao thủ đều cho rằng họ là cao thủ, chính bởi vì họ hiệu rõ sức mạnh của mình như lòng bàn tay, có thê dựa vào linh cảm của bản thân mà quyêt định tấn công hay phòng thủ, vì vậy võ công mạnh hay yếu, quan trọng ở chô người sử dụng nó nghiên cứu cách sử dụng như thế nào..
Thứ hai, người có nhiều võ thuật CÓ thể dựa vào từng trường hợp để thay đổi chiêu thức cho phủ hợp bât cứ lúc nào, phá hủy bô trí phòng thủ của đối phương.
Trong mắt của ông lão quét rác, những điều này mới quan trọng.
Bát Hoang Thiên Thư đột nhiên cười lớn: “Đúng là gừng càng già càng cay..
Đồng thời đưa mắt nhìn về hướng phía đông là hình ảnh Hàn Tam Thiên đang một hóa thành bôn, rồi cười nói:
Bây giờ ta và ngươi đều giống nhau, đều trông chờ vào tương lai..