"Đúng vậy, hắn ở trên đài quá uy mãnh đi. A a, một ngón tay thì có thể làm cho Đại Sơn trực tiếp ngã xuống, ngươi suy nghĩ một chút, nếu như ngón tay này..." Trương Dĩ Nhược cười thô bỉ một tiếng.
Nếu như là bình thường, Phù Mị khẳng định cũng bị nàng ta chọc cười, nhưng bây giờ trong lòng nàng lại tràn đầy kinh ngạc.
Bởi vì người đàn ông mà Trương Dĩ Nhược nói kia không phải là người thần bí sao?!
Mà người Phù Mị coi trọng cũng là người đàn ông kia!
Giữa chị em gái vốn không nên có bí mật gì, nhưng đối với bí mật này, Phù Mị biết, tuyệt đối không thể nói ra.
Bởi vì quan hệ tình địch, cho nên biết để cho địch không biết gì, mình nấp trong bóng tối mới có thể thắng Trương Dĩ Nhược ở chỗ sáng. Đối với Phù Mị mà nói, mặc dù loại đàn bà phóng đãng như Trương Dĩ Nhược không đáng nhắc tới, nhưng dẫu sao nàng ta tướng mạo đẹp mắt, vô cùng lẳng lơ, ai có thể bảo đảm lỡ như chứ?!
"Mặc dù hắn quả thật rất mạnh, nhưng Đại Sơn cũng chỉ là một mãng phu mà thôi, có lẽ là khinh địch." Phù Mị làm bộ không quen biết, hất một bát nước lạnh, muốn cho Trương Dĩ Nhược dập tắt nhiệt tình với người thần bí.
"A a, Đại Sơn khinh địch, nhưng đám thủ hạ kia của em trai ta cũng không khinh địch, ở trên đường tới, ngươi biết không? Hắn chỉ dùng một giây đã có thể hạ gục toàn bộ thủ hạ tinh nhuệ của em trai ta, một quyền lại có thể đánh cho cánh tay cường tráng của em trai ta thành thịt nát." Trương Dĩ Nhược không biết tâm tư của Phù Mị, vẫn hết sức khen ngợi người đàn ông mà mình yêu thích kia.
Nội tâm Phù Mị lạnh lẽo, kế này không thành, trong lòng nhanh chóng lại tìm thêm một cái cơ mới: "Cho dù thực lực mạnh vậy thì thế nào? Lấy gia cảnh và vẻ đẹp của Trương tiểu thư ngươi, chỉ cần vung chiếc váy thạch lựu này lên thì vô số cao thủ cũng sẽ thèm thuồng ấy chứ. Hắn mang một cái mặt nạ, biết đâu dưới mặt nạ mặt là một gương mặt vô cùng xấu xí thì sao."
Phù Mị dùng giọng đùa giỡn, có thể tránh hoài nghi và bất mãn mà Trương Dĩ Nhược nảy sinh, nhưng đồng thời lại có thể chế bai Hàn Tam Thiên.
Nói đến đây, Trương Dĩ Nhược gật đầu một cái: "Nói thật, thật ra thì suy nghĩ của ta cùng ngươi không sai biệt lắm, vốn dĩ ta cũng không thèm, dẫu sao đàn ông có khí lực thực ra quá nhiều. Nhưng ngươi biết không? Hắn đã từng tháo mặt nạ trước mặt ta rồi."
"Thần bí..." Phù Mị thiếu chút nữa kêu lên người thần bí vậy mà lại tháo mặt nạ xuống ở trước mặt ngươi, cũng may nàng ta phản ảnh kịp thời, vội vàng cười nói: "Ý ta là, hắn thần bí như vậy sao?? Vậy hắn trông như thế nào? Có lẽ là vậy, nếu không... Nếu không tại sao phải mang mặt nạ che giấu chứ?!"
Trương Dĩ Nhược luôn gọi người thần bí là người đeo mặt nạ, Phù Mị biết, nàng ta còn chưa biết thân phận chân thật của hắn.
Bởi vì thân phận này tạm thời có thể chỉ có mình, Phù Thiên và liên minh người thần bí biết, cho nên có thể giấu giếm thì đương nhiên phải giấu giếm.
Nếu để cho Trương Dĩ Nhược biết, như vậy nàng ta chỉ càng mê muội người đàn ông kia, thành một trong những đối thủ mạnh của mình.
"Ha ha." Trương Dĩ Nhược cười một tiếng, nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà: "Vậy sao? Nếu như hắn giống như vậy thì tất cả đàn ông trên cõi đời này cũng không xứng kêu là đẹp trai."
"Gương mặt đó thật sự quá đẹp trai, hơn nữa quá hấp dẫn, quá đẹp trai, thật sự là quá đẹp trai, mỗi lần nhớ tới, ta đều không thỏa mãn." Trương Dĩ Nhược vừa nói vừa mơ mộng.
Phù Mị cắn chặt hàm răng, vẻ mặt của Trương Dĩ Nhược đã chứng minh lời nàng ta nói, căn bản không có thể có bất kỳ sự giả dối nào, thậm chí, hắn có thể thật sự rất tuấn tú!
Điều này cũng nói rõ, người thần bí này không chỉ có võ công siêu quần, đồng thời, tướng mạo cũng rất tuấn tú.
Đối với Trương Dĩ Nhược mà nói, đây là cám dỗ to lớn nhưng đối với Phù Mị mà nói, lúc biết thân phận cường đại của Hàn Tam Thiên, một câu dáng dấp hắn rất tuấn tú, không khác nào mở ra hộp Pandora trong lòng Phù Mị.
Nếu như nói trước kia nàng ta vô cùng hy vọng lấy được người thần bí thì hôm nay nàng ta có thể ngay cả nằm mộng cũng mơ tới.
Nhưng càng muốn trong lòng nàng ta cũng càng căm tức, càng thêm tức giận, bởi vì nàng ta còn thiếu một chút xíu là được rồi!