Trong nháy mắt tiền quân đã bị tiêu diệt, ba vạn quân ở tuyến giữa mặc dù có chút thời gian để tỉnh táo lại, nhưng cũng là ứng chiến một cách vội vàng, đối mặt với đại quân kỳ thú vừa chỉnh tề lại vừa hung hãn ấy, một đám người chỉ có thể chịu đánh tơi bời, nhanh chóng thoát thân!
Đại quân kỳ thú như đi vào chốn không người, gót sắt đẹp ngang, vô cùng tức giận.
Ngay sau đó gần một vạn quân cơ động và ba vạn quân do Trần đại thống lĩnh mang đến để trợ giúp chiến trường đang kích động, nhưng ba vạn quân ở tuyến giữa đã hoàn toàn chạy tứ tán, một đám người thất hồn lạc phách, không còn lòng dạ nào để tham chiến, thậm chí còn bởi vì vội vàng thoát thân mà chạy một cách hỗn loạn, thế cho nên bốn vạn đại quân này không những không có cách nào để hỗ trợ, ngược lại còn phải né tránh những đệ tử đang chạy trốn.
Nhưng đúng vào lúc này, bỗng nhiên mấy vạn kỳ thủ đã bổ nhào vào trước mặt bọn họ.
"Báo!"
Bên trong chủ trước, chỉ nghe thấy một tiếng rống lớn cắt ngang qua bầu trời đêm, một tiếng rống này, khiến cho đám người Diệp Cô Thành không nhịn được mà thấy kinh sợ.
Từ những tiếng động vang trời phía bên ngoài, đám người Diệp Cô Thành vừa mới tỉnh táo lại, người vẫn còn chưa hoàn hồn lại, liền bị một tiếng "báo" này kéo về thực tại.
Âm thanh này quá mức thê lương, đâm thẳng vào trai tim đang hoảng loạn của bọn họ.
Giây tiếp theo, một người đầy máu, vội vàng vọt vào trong lều, sau đó trực tiếp quỳ gối lên trên mặt đất, gương mặt vô cùng kích động:
“Báo cáo Diệp đại thống lĩnh, không. Không... Không ổn rồi, việc lớn không tốt, Hàn Tam Thiên bỗng nhiên dẫn theo một vạn con kỳ thú công kích tiền tuyến của ta, bây giờ, đã chọc thủng tuyến giữa rồi."
"Cái gì?"
Diệp Cô Thành bật dậy từ trên giường, sắc mặt còn khó coi hơn cả phải ăn mướp đắng.
Ngô Diễn kích động đi giày vào, một bước vọt đến trước mặt người kia, trực tiếp nắm lấy cổ áo của hắn ta, tức giận không thể nhịn được mà quát lớn:
"Ngươi vừa nói cái gì cơ? Lặp lại lần nữa cho ta nghe?”
Người đệ tử bị dọa đến mức sắc mặt tái nhợt, nhưng cũng chỉ có thể nói tình hình thực tế ra:
“Trưởng lão, Hàn. Hàn Tam Thiên đánh tới đây rồi, quân đội của ta không hề có phòng bị, một đường trận địa bị phá vỡ một cách nhanh chóng, ba vạn quân ở tuyến giữa cũng vì quả bất ngờ, không kịp phản ứng lại nên đã trực tiếp bị đánh tan.kỳ thú. Đội quân kỳ thú đã sắp Đã đánh đến cách ngoài trướng không còn xa nữa."
Ầm!
Cơ thể Diệp Cô Thành lảo đảo một cái, sắc mặt trắng bệch mà ngã vào trên giường, trong mắt Ngô Diễn cũng tràn ngập vẻ khiếp sợ, cả người giống như là một kẻ ngốc, chậm rãi buông ra cổ áo của tên đệ tử kia, hoàn toàn ngốc luôn rồi.
Hàn Tam Thiên thật sự đánh tới.
Hơn nữa, chỉ huy một vạn quân tấn công, thể như chẻ tre, bẻ gãy và nghiền nát tất cả để tấn công vào cả đội quân trung tâm.
Thủ phong trưởng lão và Ngũ Lục phong trưởng lão đã bị dọa đến mức hai chân mềm ra từ lâu, bình thường khoác lác thì cũng không vấn đề gì, nhưng nếu như trở thành sự thật, đám người này cũng chỉ có thể người này còn chạy nhanh hơn người kia.
"Sao có thể như vậy được?"
Bây giờ Diệp Cô Thành khó có thể hiểu được, vì sao Hàn Tam Thiên lại chọn lúc này, để tấn công một cách bất ngờ như vậy chứ?
Đây không phải là những gì mà bọn họ đã phân tích, là kết quả cuối cùng mà bọn họ tổng kết được hay sao?
Vì sao cuối cùng lại biến thành như thế này?
Ngô Diễn cũng nằm mơ cũng không ngờ đến, bọn họ đề phòng suốt một đêm, lại sụp đổ vào giây phút cuối cùng như thế. Hàn Tam Thiên thế mà lại bất ngờ phát động tấn công vào trước bình minh như thế này.
Nhưng rõ ràng rằng, điều Hàn Tam Thiên làm là điều không thể nào ngờ đến.
Đến khi đám người Diệp Cô Thành lao ra bên ngoài lều trại, bên ngoài đã ngập tràn đao quang kiếm ảnh, tiếng chém giết nổi lên từ bốn phía, Hàn Tam Thiên xung phong đi đâu, làm gương cho quân lính, đánh đâu thắng đó, không gì có thể cản nổi, Lân Long đi phía sau rít gào, sư tử mạnh mẽ gầm lớn!
"Hàn Tam Thiên!"
Diệp Cô Thành nhìn thấy Hàn tam Thiên, nghiến chặt như sắp gãy cả răng nói.
Bởi vì Hàn Tam Thiên đang chôn vùi tương lai của hắn ta!
Diệp Cô Thành nhấc kiếm lên bay thẳng về phía Hàn Tam Thiên, phóng ra toàn bộ khí tức, không giữ lại chút nào.
"Ta muốn giết người, như thế mới có thể giải được mối hận ở trong lòng ta. A, chịu chết đi."
Gầm lên một tiếng, tia chớp sáng lên, Diệp Cô Thành đã lao lên trực tiếp nhắm về phía Hàn Tam Thiên. Hàn Tam Thiên liếc mắt nhìn một cái, trực tiếp ra một cước đã bay những người ở trước mặt, đồng thời trở tay nắm chặt ngọc kiếm, quay người lại đâm thẳng về phía Diệp Cô Thành đang đánh úp.
"Không được!"
Ngô Diên gấp giọng hô lớn, muốn khuyên can Diệp Cô Thành, nhưng rõ ràng là không còn kịp nữa rồi.
"Choang!"
Mũi kiếm gặp nhau, ánh lửa văng khắp nơi!
“Tức giận cũng vô dụng thôi, mày cho là mày có tức giận, thì có thể dọa được tạo sao? Hay là xử lý được tạo sao?”
Hàn Tam Thiên cười khinh miệt, bàn tay hơi run lên một chút.
Ngay lập tức đầu mũi kiếm Diệp Cô Thành cảm nhận được một cỗ lực lượng kỳ lạ rất mạnh trực tiếp truyền vào trong thể lực của hắn ta, dưới chân lảo đảo một cái, vừa lùi lại mấy bước, mà cũng vào lúc ấy, một ngụm máu tươi trực tiếp phun ra từ miệng hắn ta.
Diệp Cô Thành mạnh, thậm chí còn là nhân tài kiệt xuất trong rất nhiều người trẻ tuổi, đáng tiếc hắn ta lại muốn chống lại Hàn Tam Thiên, hắn ta hoàn toàn không có đủ sức.
Nhưng hắn ta vẫn không cam lòng, không cam lòng bị tên rác rưởi mà mình vẫn luôn xem thường, một lần rồi thêm một lần đứng ở chỗ cao nhìn xuống hắn ta, hết lần này đến lần khác vô tình nhục nhã hắn ta.
Hắn ta mới là kẻ mạnh nhất.
“Đi chết đi.
Diệp Cô Thành hét lớn một tiếng, mạnh mẽ rút lại thanh kiếm, thân ảnh trực tiếp hóa thành tàn ảnh, giống như một tia chớp mà lao về phía Hàn Tam Thiên.
“Con kiến hôi!"
Hàn Tam Thiên lạnh giọng cười, ngọc kiếm trong tay, cơ thể cũng hóa thành ảo ảnh, trực tiếp chống lại.
Ngay lập tức hai đạo thân ảnh giống như hai tia chớp xen lẫn vào nhau.
Có lẽ ở trong mắt người khác, đây là thực lực ngang nhau, nhưng ở trong mắt đám trưởng lão và Ngô Diễn, Diệp Cô Thành đánh với Hàn Tam Thiên, giống như lấy trứng chọi đá vậy.
Bất kể là sức mạnh, tốc độ, lực lượng, hay là sự ảo diệu của thân pháp, giữa hai người đều tồn tại một khoảng cách rất lớn.
Chỉ cần Hàn Tam Thiên đồng ý, không đến mười chiêu, Diệp Cô Thành chắc chắn sẽ chết mà không có nghi ngờ gì. Nhưng mà Hàn Tam Thiên vẫn chưa dùng sát chiêu, ngược lại giống như một con mèo đang no mà bắt được chuột, không vội vàng chụp chết, mà coi đó như một món đồ chơi.
Nhìn Diệp Cô Thành giống như là chủ động tấn công, thật ra lại hoàn toàn bị Hàn Tam Thiên kiềm chế, thậm chí có thể nói rằng, là Hàn Tam Thiên cố ý dùng phòng ngự của chính mình để dẫn đường cho Diệp Cô Thành tấn công chính mình.
“Cô Thành hoàn toàn đang bị đùa giỡn chạy quanh, cứ tiếp tục như vậy, không nói đến việc có làm Hàn Tam Thiên bị thương hay không, chỉ cần hắn ta có thể không tự làm mình mệt chết thôi đã là được Bồ tát phù hộ rồi."
Trong lòng Ngô Diễn nóng như lửa đốt nói.
Không chỉ là lo lắng cho an nguy của Diệp Cô Thành, đồng thời ông ta cũng chú ý được Hàn Tam Thiên đang cố ý làm nhục Diệp Cô Thành.
“Con mẹ nó còn đứng ngẩn người ra đó làm gì? Nhanh chóng gọi người giúp đỡ đi."
Ngô Diễn tức giận quát lớn với ba vị trưởng lão đứng bên cạnh, ba con lừa ngốc này đều đứng