Còn trong cái lỗ kia lại có một mảnh màu đen lượn lờ bay lên.
Này...
Mẹ nó này là cái quỷ gì!
Một giọt máu nho nhỏ mà thôi, đã có thể xuyên thủng thần binh không gì địch lại nỗi của hắn ta.
Vậy nếu thực sự xông vào đánh nhau, với thân thế phàm nhân này của hắn sẽ có chút phần thắng này không?
Không dám tưởng tượng chút nào nữa, Lục Sinh ù té chạy vọt ra ngoài.
Nhìn thấy Lục Sinh vừa đi, đám người Phù gia cũng tinh táo lại sau một hồi thất thần, thở phào một hơi thật dài. Lúc này Phù Thiên đang đứng một bên cũng vội vàng chạy đến cởi trói cho đám người Phù Ly, sau đó đi đến trước mặt người nọ, vui mừng nói: "Phù mỗ thật sự vô cùng cảm kích thiếu hiệp vừa rồi đã ra tay tương trợ, nếu không có thiếu hiệp, hậu quả thật sự không thể tưởng tượng nổi."
"Có thể cho chúng ta ngủ nhờ một đêm không?" Người nọ nhẹ giọng hỏi. Nghe thấy giọng nói này, Phù Thiên nhướng mày, luôn cảm thấy giống như đã từng nghe giọng nói này ở đâu rồi, nhưng nhìn thấy người nọ vẫn chờ chính mình trả lời, ông ta cũng không nghĩ nhiều, lập tức cao hứng gật đầu liên tục: "Đừng nói một đêm, nếu thiếu hiệp nguyện ý muốn ở bao lâu cũng có thể."
"Nơi dơ bẩn như vậy, ở không nỗi." Người nọ lạnh giọng nói.
Phù Thiên nhất thời xấu hổ, sững sờ tại chỗ, sau đó ông ta ngượng ngùng cười cười: "Đủng vậy đúng vậy, trong phủ bị người... Ai, một lời khỏ nói hết, nhưng mà, thiếu hiệp, ta lập tức sai hạ nhân quét tước sạch sẽ, mau mau, mời hai vị đại hiệp về khách phòng nghỉ ngơi."
Nói xong, ông ta nhiệt tình cười với người nọ: "Trước tiên mời thiếu hiệp nghi ngơi chốc lát, ta sẽ phái người quét tước sạch sẽ trong phủ, buổi chiều mời ngài đến dùng bữa tối, lúc đó thực sự mong ngài sẽ nể mặt!"
Người nọ không có trả lời, nhưng cũng không có cự tuyệt, đi theo một hạ nhân dẫn đường, đi thẳng về phía khách phòng ở hậu viện.
Chờ người nọ rời đi rồi, một đám người Phù gia trong đại điện bắt đầu ồn ào bàn tán.
"Oa, người vừa rồi là ai vậy? Thật là lợi hại, đánh Lục Sinh kia giống như vờn một con chó mà thôi, nhìn không hề tốn sức một chút nào cả."
"Nghe nói Lục Sinh này là con chó hung hãn nhất của Hải vực Vĩnh Sinh, tu vi cực kỳ cao, cũng không ngờ đến, người như hắn mà ngay cả một cái bóng lưng cũng đánh không lại."
"Nếu Phù gia chúng ta có được người lợi hại như vậy trong nhà vậy chúng ta sao sao thế rơi vào tình cảnh như hiện giờ?"
"Đúng vậy, cho dù không nằm trong tam đại gia tộc, ít nhất Phù gia chúng ta cũng sẽ được xếp vào mười đại gia tộc đứng nhất, như vậy chúng ta vẫn được hưởng vinh hoa phú quý vô tận."
Một đám người Phù gia người sau tiếp lời người trước, ồn ào mơ ước.
Nếu bọn họ biết được bọn họ vốn đã có được tất cả những gì bọn họ vừa mơ ước, nhưng chính tay bọn họ đã từng bước một hủy diệt đi tất cả, không biết đám người này sẽ có cảm tưởng gì.
Trên đời này người có thể có máu tươi bảy màu, trừ bỏ Hàn Tam Thiên, còn ai có thể có năng lực này đây?
Nhưng mà một người khiến cho bọn họ hâm mộ như vậy, vốn là người của Phù gia bọn họ, lại bị bọn họ tự tay đẩy ra xa.
"Ai, đúng rồi, nếu muốn giữ người này lại cũng không phải không có cách." Lúc này, đột nhiên có người thần thần bí bí nói.
Một câu này của hắn, đã thành công hấp dẫn sự chủ ý của mọi người, nếu có thể giữ lại người này, như vậy có nghĩa là Phủ gia lại có thể lớn mạnh không phải sao?
Như vậy hoàn toàn phù hợp với ích lợi của mọi người, nhưng mà làm sao để giữ lại người này đây?
Nhìn thấy mọi người đang kiễng chân chờ mong, lúc này người kia mới cảm thấy mỹ mãn bước đến gần nhóm nữ tử Phủ gia vừa mới được giải thoát, nhẹ nhàng cười, vô cùng đắc ý nói: "Sao các ngươi không ngẫm lại xem, người đeo mặt nạ thần thần bí bí này, nếu như nói hắn không có chút quan hệ gì với Phù gia chúng tại sao lần này lại đột nhiên ra tay cứu giúp chúng ta, nhưng hắn không cứu người này, cũng không cứu những người kia, lại đi cứu các nàng?"
Mọi người quay mặt nhìn nhau, nhất thời không biết lời của hắn là có ý gì.
Chỉ có Phù Thiên nhướng mày: "Ý của ngươi là..."
"Đúng vậy, anh hùng cũng khó qua ải mỹ nhân, mà nếu nói đến phương diện này, tư sắc hơn người ngoại trừ Phù Ly còn có Phù Mi, nhưng Phù Ly đã là gái đã gả, cho nên..." Hắn nhẹ giọng cười nói.
Lời này vừa nói ra, mọi người bừng tỉnh đại ngộ.
Có người vỗ mạnh đùi một cái: "Nói rất đúng, sao ta lại không nghĩ ra vậy? Cũng chỉ có thể vì lý do này hắn mới ra tay cứu giúp, nếu không thì tại sao hắn lại giúp chủng ta?" Đối với người Phù gia mà nói, bọn họ không nghĩ ra được lý do tại thời điểm này một người không quen không biết còn có thể mạo hiểm mọi kiêng kỵ tới cứu Phù gia là vì sao, mà trong lòng bọn họ chỉ đang ảo tưởng, vẫn thực tự nhiên mơ mộng như trong truyện cổ tích.
Hơn nữa, thoạt nhìn lý do đúng là như vậy thật.
Vốn dĩ lúc Phù Mị nhìn thấy thân ảnh kia xuất hiện sau đó vô cùng tiêu sái đánh bại Lục Sinh, tất nhiên làm cho người từ trước đến nay sùng bái kẻ mạnh là nàng xuân tâm đại động, nghe thấy những lời mọi người vừa nói, bản thân nàng ta cũng rất vui vẻ, quả thật lý do này là thích hợp nhất, nếu không vì sao người kia lại ra tay đây?
"Ai da, Phù Mị à, ngươi thật đúng là quý nhân của Phù gia chúng ta, ngay từ đầu ta đã biết Phù Mị mới là quý nhân chân chính của Phù gia chúng ta, nào phải ả Phù Dao chết tiệt kia, ả làm sao có thể sánh được."
"Lúc trước vốn không nên tin tưởng Phù Dao, mà nên tin tưởng Phù Mị, nếu không ai biết chừng Phù gia chúng ta đã sớm phong quang vô hạn, làm sao có thể lưu lạc như chó nhà có tang như vậy?"
"Phù Mị, cố lên, người phải biểu hiện mình cho tốt, tất cả người Phù gia chúng ta đều đặt hết hy vọng trên người ngươi."
Bị mọi người nói như vậy tuy rằng ngoài mặt Phù Mị chi ngại ngùng mim cười, nhưng trong lòng nàng ta đã sớm vui sướng nhảy nhót tung bừng, lúc này nàng ta chuyển ánh mất lên người Phủ Thiên.
- -----------------