Mục lục
Chiến Thần Tu La
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 1000

Tạ Mạnh Trí lúc này có hơi khẩn trương rồi: “Giỏi lắm Diêm Khải Văn, vậy mà dám ngông cuồng như vậy, tôi buộc phải bắt anh ta về!”

Giang Nghĩa vẫy tay với anh ta, Tạ Mạnh Trí lập tức ghé tai lại.

Giang Nghĩa nói mấy câu ở bên tai Tạ Mạnh Trí, sau đó bảo anh ta mau chóng đến biệt thự của Chu Duẫn Cường một chuyến, lập tức điều tra động thái của Diêm Khải Văn.

“Thuộc hạ lập tức làm ngay!”

Tạ Mạnh Trí mau chóng dẫn người rời đi, đi tới biệt thự của Chu Duẫn Cường điều tra.

Giang Nghĩa cởi bao tay ra, vừa đi ra ngoài vừa ấn gọi cho Lâm Chí Cường.

“Lão đại, chuyện gì?”

“Giúp tôi phong tỏa tất cả lối ra khỏi thành phố của khu Giang Nam, trạm ô tô, ga tàu hỏa, sân bay tăng cường chốt chặn, kiểm tra nghiêm ngặt với người xuất cảnh, cấm Diêm Khải Văn ra ngoài.”

“Rõ!”

Cúp máy, Giang Nghĩa đã đi ra bên ngoài, anh đứng ở trên cầu thang nhìn lên bầu trời, tự lẩm bẩm: “Diêm Khải Văn, anh tưởng rằng như vậy thì có thể chạy được sao?”

“Anh có hơi nghĩ Giang Nghĩa tôi quá đơn giản rồi.”

“ ‘Tội chết’ của anh tôi đã xác định, anh chỉ có thể chết vào ngày cúng tuần của chú Trình; muốn chạy sao? Không có cửa đâu!”

Biệt thự. Tải ápp ноla để đọc full và miễn phí nhé.

Hai xe cảnh sát dừng ở bên ngoài, một nhóm cảnh sát trang bị cả súng xông ra.

Tạ Mạnh Trí dẫn người đi vào trong, vừa đi vừa nói: “Tất cả mọi người đứng ra đây cho tôi, tập hợp ở phòng khách.”

Không lâu sau, tất cả mọi người đều đứng ở phòng khách.

Chu Duẫn Cường mới đầu còn tưởng Tạ Mạnh Trí lại vì chuyện Diêm Khải Văn tự sát mà đến, nhưng nhìn đội hình này, hình như có chút không đúng.

Ông ta nghi ngờ hỏi: “Đội trưởng Tạ, đây là xảy ra chuyện gì sao?”

Tạ Mạnh Trí lạnh lùng nhìn ông ta: “Xảy ra chuyện gì ông còn không rõ sao?”

Chu Duẫn Cường lắc đầu: “Tôi đâu biết xảy ra chuyện gì chứ? Tôi còn tưởng các cậu là đến vì cái chết của Diêm Khải Văn.”

“Đến bây giờ còn giả ngốc với tôi sao?”

“Hả? Đội trưởng Tạ, cậu có ý gì?”

“Người chết căn bản không phải Diêm Khải Văn!”

Một câu nói khiến người trong phòng đều sững sờ, người chết không phải Diêm Khải Văn còn có thể là ai?

Chu Duẫn Cường cười xấu hổ, hỏi: “Cậu không phải nói đùa với tôi chứ? Lúc đó chỉ có một mình Diêm Khải Văn ở trong phòng, hơn nữa quần áo người chết mặc là quần áo của Diêm Khải Văn, không phải cậu ta còn có ai nữa?”

Tạ Mạnh Trí nói: “Qua giải phẫu của bên cảnh sát đối với thi thể, người chết là một ông lão! Sao hả, tuổi tác của Diêm Khải Văn rất lớn sao?”

Ông lão?

Mọi người nhìn nhau, cũng không biết chuyện gì.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK