Chương 2028
Nguyễn Bình Phàm vừa giận vừa lo, hét lớn: ‘Đó là vị khách quan trọng nhất nhất nhất của tôi! Ai cho cậu quyền bắt người tùy tiện như vậy hả?”
Hả…
Người phục vụ hoàn toàn chết lặng.
Anh ta không dám tin và nói: ‘Không thể nào, anh ta ăn mặc cực kì luộm thuộm, vừa nhìn là biết không phải là người có tiền.”
Nguyễn Bình Phàm vô cùng tức giận.
Ông ấy chỉ vào mũi người phục vụ và chửi mắng: “Lẽ nào Nguyễn Bình Phàm tôi chỉ được dùng bữa cùng người giàu sao? Cậu thật là to gan!”
Người phục vụ vô cùng sợ hãi, anh ta vội vàng nói: “Quận trưởng Nguyễn, xin ông đừng tức giận, tôi cũng vì muốn tốt cho ông mà thôi, tôi sợ ông bị hại, tôi không biết người ăn xin đó là khách của ông.”
Ăn xin?
Giang Nghĩa là ân nhân cứu mạng của Nguyễn Bình Phàm, bây giờ lại biến thành “ăn mày”! Ha ha, hoặc là nói, có người chẳng có một chút kiến thức nào cả.
Nguyễn Bình Phàm vô cùng tức giận, ông ấy giận dữ quở trách: “Người như cậu sao có tư cách làm việc ở đây được? Nếu như cậu không mời Giang Nghĩa ra cho tôi thì †ôi sẽ tống cậu vào tù! Lơ là trong công việc, lạm dụng quyền lực, một tên phục vụ nhỏ bé mà cũng kiêu căng như thế này sao?”
Người phục vụ sợ tới nỗi mặt trở nên trắng bệch.
Anh ta không thể ngờ Nguyễn Bình Phạm lại tức giận như thế này chỉ vì một tên ăn xin trong mắt anh ta?
“Quận trưởng Nguyễn, ông đừng tức giận, bây giờ tôi sẽ đi mời Giang Nghĩa về ngay.”
Anh ta vội vàng chạy ra khỏi cổng, gọi một chiếc xe ô tô và đi thật nhanh tới trại tạm giam.
Tốc độ ấy còn nhanh hơn thỏ.
Nhưng anh ta muốn “mời” Giang Nghĩa ra khỏi trại tạm giam, e là không phải một việc dễ dàng, ban đầu là anh ta đưa người †a vào, bây giờ nói ra là ra được sao?
Phiền phức của người phục vụ chỉ vừa mới bắt đầu!
Chiếc xe dừng lại.
Người phục vụ mở cửa xe lao ra ngoài, lập tức nói rõ tình hình rồi lao ngay vào trại tạm giam.
Câu đầu tiên anh ta nói khi nhìn thấy Giang NgHĩa chính là: “Ôi, ông cụ tổ của tôi ơi anh lại ở đây? Mau, mau về với tôi, quận trưởng Nguyễn đang đợi anh dùng bữa cùng đấy!”
Giang Nghĩa ngồi trên chiếc ghế dài trong trại tạm giam, nhắm mắt ngồi thiền, cứ như không hề nghe thấy lời người phục vụ nói.
Người phục vụ đó đợi ở trước cửa vài giây, thấy Giang Nghĩa không phản ứng lại, anh †a nhíu mày, sau đó gượng cười đi tới bên cạnh Giang Nghĩa và nói: “Anh Giang, tôi biết vừa nấy là lỗi của tôi, tôi không nên nhốt anh lại, anh muốn đánh muốn phạt đều được cả, đừng đùa với tôi nữa mà.”
Đùa?
Ha ha, hôm nay cứ đùa đấy!
Giang Nghĩa làm như không nghe thấy, nhắm mắt dựa vào tường, không hề động đậy, cũng không biết có phải là ngủ rồi không.
Người phục vụ thấy anh không nhúc nhích liền sốt ruột đẩy nhẹ người anh: “Anh Giang, anh Giang anh ngủ rồi à? Anh Giang?”
Lúc này, Giang Nghĩa nhẹ nhàng xua tay rồi gạt tay người phục vụ ra.