Mục lục
Chiến Thần Tu La
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 879

Ngoài chuyện này ra, còn có thể có chuyện khác sao?

Phương Khánh Dương cười lạnh nói: “Sao hả, không cầm cự được nữa sao? Muốn phá sản biến mất? Ha ha, các người đừng nằm mơ nữa! Bất luận các người cho bao nhiêu tiền, tôi đều sẽ không tha cho các người.”

Ông ta tiếp tục hút thuốc, đung đưa chân, trông kiểu cực kỳ đắc ý.

Tiểu nhân đắc chí, thể hiện rõ ràng.

Tuy nhiên, Trình Đan Đình lại biểu hiện cực kỳ bình tĩnh, dùng giọng điệu trầm thấp nói ra lời lẽ khiến Phương Khánh Dương sững sờ.

Cô ta nói: “Phương Khánh Dương, tiền bán vé có làm giả hay không trong lòng ông biết rõ. Lần này đến tìm ông, là tiên lễ hậu binh, tôi khuyên ông tự mình thừa nhận chuyện vu khống với công chúng, đừng đợi chúng tôi ra tay.”

“Một khi chúng tôi ra tay, ông sẽ chết rất thảm.”

“Nghe hiểu rồi chứ?”

Trong phòng cực kỳ yên tĩnh, Phương Khánh Dương và những cốt cán trong công ty ông ta, đều dùng ánh mắt khó tin nhìn Trình Đan Đình.

Đã là lúc nào rồi, còn dám ngông cuồng như vậy?

“Ha ha ha ha ~ ~”

Trong phòng bùng nổ tiếng cười rất lớn.

Một lát sau, Phương Khánh Dương mới từ từ nói: “Không được rồi, tôi sắp cười chết rồi, từng thấy kẻ ngu, chưa từng thấy ai ngu như vậy.”

Ông ta chỉ vào Trình Đan Đình: “Trình tổng, cô có thể mở mắt nhìn tình hình không? Giải trí Ức Châu đã thành ra như kia rồi? Bất cứ lúc nào cũng sẽ sụp đổ!”

“Còn nói cái gì mà ra tay đối phó chúng tôi, cô ngược lại khá biết hù dọa người khác.”

“Nếu có thể ra tay, tại sao không ra tay từ sớm, cứ phải đợi đến hôm nay? Trình Đan Đình, kẻ rác rưởi không biết thức thời như cô, đợi chết đi!”

Trình Đan Đình một bụng tức giận.

Nhưng cô ta vẫn cố bình tĩnh, vẫn làm theo kế hoạch ban đầu, đè nén cơn phẫn nộ mà nói: “Nếu ông không chịu tự mình thừa nhận sai lầm, vậy thì đừng trách giải trí Ức Châu chúng tôi không khách sáo, tạm biệt.”

Nói xong, cô ta đứng dậy rời đi, Giang Nghĩa thuận thế đứng dậy đi theo.

“Đi thong thả không tiễn.”

Phương Khánh Dương nhổ bãi nước bọt về phía bóng lưng của bọn họ, trong mắt tràn ngập sự khinh thường.

Ra đến bên ngoài.

Trình Đan Đình tức giận không thôi, cô ta xoay người chất vấn Giang Nghĩa: “Biết rõ Phương Khánh Dương sẽ nói như vậy, tại sao vẫn muốn tới tìm bực bội!”

Giang Nghĩa vừa đi vừa nói: “Tiên lễ hậu binh.”

“Tại sao? Trực tiếp ‘binh’ không được sao?”

“Không được.” Giang Nghĩa mở cửa xe ra: “Muốn khiến một người chết, buộc phải khiến ông ta điên cuồng trước. Hơn nữa, đợi khi quay đầu lại ông ta đến cầu xin chúng ta, chúng ta không phải có lý do từ chối rồi sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK