Mục lục
Chiến Thần Tu La
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 1177

Thật tình, muốn trách thì hãy trách tại sao năm đó mình lại nợ một món nợ ân tình lớn đến thế, có trả như thế nào cũng không trả nổi.

Cao Chí Định thấp giọng cười nói: “Đề nghị của con tôi cũng tốt đó, Thu Huyền đến mời rượu, đó mới xem như là lời xin lỗi chân chính ông bạn, tôi đã nhượng bộ lắm rồi, ông nhanh chóng đưa ra quyết định đi.”

Quyết định cái gì?

Làm sao Đinh Nhị Tiến có thể để con gái mình mời rượu trước mặt mọi người, còn là trước mặt con rể mình, nếu như làm chuyện này thì sau này ông ta còn có mặt mũi nào để tiếp tục sống nữa?

Ông ta thà chết chứ không thể làm như vậy.

Lúc này, Giang Nghĩa yên lặng đứng dậy, không nói một lời mà đi đến cái bàn sát vách, lấy con dao gọt trái cây, cầm ở trong tay, chậm rãi đi tới.

Nhìn tư thế và ánh mắt này của anh, trông như muốn đâm người.

Hai ba con nhà họ Cao bị dọa sợ gần chết.

Đinh Nhị Tiến lại kêu to: “Giang Nghĩa, con bình tĩnh lại đi, tuyệt đối không nên xúc động.”

Lúc khoảng cách còn chưa tới hai mét, Giang Nghĩa dừng bước: “Ba yên tâm đi, con rất bình tĩnh.”

Dừng lại một chút, anh tiếp tục nói: “Đều nói là ba nợ con trả, mặc dù tôi không phải là con ruột của ông ấy, nhưng con rể thì xem như cũng là một nửa. Ba tôi nợ ông, lẽ ra phải do đứa con rể này đến trả.”

Cao Chí Định bắt chéo chân: “Trả à, cậu trả bằng cách nào?”

Giang Nghĩa dựng thẳng ba ngón tay: “Năm đó ba tôi đã hại ông bị đâm một dao, nhiều năm như thế, tôi tăng cho ông chút lời lãi, trả lại ông ba nhát dao, kết thúc ba nhát dao này, từ đây ân oán giữa ba tôi và ông coi như đã tính toán xong không ai nợ ai.”

Cao Chí Định vừa đung đưa chân vừa nói: “Được thôi, cậu đâm đi, cậu nói đấy, là ba nhát, cậu dám đâm mình ba nhát dao thì chúng ta coi như thanh toán xong xuôi.”

Nói thì nói như thế làm sao Đinh Thu Huyền có thể tùy ý để Giang Nghĩa làm loạn?

Cô ném đổ đi, bước một bước thật dài chạy đến bên cạnh Giang Nghĩa, nắm chặt lấy tay Giang Nghĩa: “Ông xã à, anh bình tĩnh một chút đi, đừng có làm loạn, ba nhát không phải là nói đùa đâu, sẽ chết người đó.”

Đinh Nhị Tiến, Đinh Phong Thành và Tô Cầm cũng đứng dậy khuyên can.

Nhưng mà Giang Nghĩa nhẹ nhàng đẩy Đinh Thu Huyền ra: “Em yên tâm đi, anh đã tham gia quân ngũ nhiều năm như thế, đã từng bị thương rất nhiều lần, chỉ là ba nhát mà thôi không lấy nổi mạng của anh đâu.”

Cao Chí Định còn bổ sung thêm: “Nhưng mà một nhát dao đó của tôi là ở vị trí gần tim, cậu đừng có đâm ba nhát lên chân của mình, vậy thì không có ý nghĩa gì.”

Giang Nghĩa gật đầu: “Yên tâm đi, tôi không để ông chịu lỗ đâu.”

Nói xong, anh nhẹ nhàng cởi áo da lộ ra lồng ng.ực rắn chắc, hít sâu một hơi.

“Nhát thứ nhất trả lại ông.”

Hành động dứt khoát, Giang Nghĩa đâm mình một nhát với tốc độ vô cùng, nhanh chóng trực tiếp đâm vào vị trí gần tim, mọi người nhìn thấy mà hoảng sợ không thôi.

“Ông xã à.”

“Nghĩa.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK