CHƯƠNG 1199
“Đây chính là thứ mà anh nói là chó cùng rứt giậu đó à?”
“Là chó, có tức đến đâu thì vẫn là chó thôi.”
“Vĩnh viễn không có sức chống đối với sư tử.”
Sau khi nói xong lời này, Giang Nghĩa xoay người dẫn Tô Nhàn rời khỏi quán cà phê, không muốn để ý tới Tiết Hải Vinh nữa.
Cũng không cần phải quan tâm tới anh ta.
Tiết Hải Vinh đã moi nhiều tiền của Star Jewelry như thế, đương nhiên luật sư và cảnh sát sẽ đến tìm anh ta, e là người đàn ông này phải ngồi trong tù mười mấy hai mươi năm.
Rời khỏi quán cà phê, leo lên xe.
Tô Nhàn vỗ vỗ ngực, cô ta nói: “Những chuyện diễn ra vào ngày hôm nay thật sự có chút thăng trầm và bất ngờ, Tiết Hải Vinh lại là người của Star Jewelry, càng không ngờ là anh rể lại là lãnh đạo của Star Jewelry.”
Nói xong, cô ta nhìn Giang Nghĩa: “Anh rể, anh hay quá nha, anh lợi hại như thế, chị em có biết không?”
Giang Nghĩa nhẹ gật đầu.
“Wow, anh đã nói với chị rồi hả, vậy sau này anh có bao nhiêu tiền coi như là chị biết hết rồi.”
Giang Nghĩa không nói gì.
Trên thực tế, giám đốc thu mua Star Jewelry bao gồm cả gần đây ký hợp đồng vào vị trí giám đốc Vĩnh dự, chẳng qua nó chỉ là một danh hiệu không đáng chú ý của Giang Nghĩa.
Chiến thần Tu La, tổng phụ trách khu Giang Nam, Giang Nghĩa vẫn luôn suy nghĩ xem lúc nào thì nói cho Đinh Thu Huyền biết.
Không phải là anh không muốn nói, là bởi vì thân phận quá cao sang, nói ra sợ sẽ hù dọa Đinh Thu Huyền.
Thậm chí nếu như Đinh Thu Huyền biết thân phận thật sự của Giang Nghĩa, có khả năng cao là sẽ mang đến phiền phức không cần thiết cho cô, thậm chí là còn nguy hiểm.
Nói, hay là không nói.
Cần phải suy nghĩ thêm.
Khởi động xe, Giang Nghĩa đạp chân ga, xe lăn bánh trên đường.
Hướng về nhà.
Xe đang phóng trên con đường nhựa rộng rãi, thỉnh thoảng Tô Nhàn lén lút nhìn Giang Nghĩa, nhịp tim đập nhanh như có con nai con đang chạy loạn.
Có một người đàn ông như Giang Nghĩa ở bên cạnh, cô ta cảm thấy vô cùng có cảm giác an toàn.
Con gái giống như cô ta, đàn ông căn bản không lọt vào trong mắt.
Chỉ có người đàn ông ưu tú như Giang Nghĩa thì mới có thể khiến cô ta hứng thú, nhưng mà Giang Nghĩa lại là người đàn ông mà cô ta không thể có được.
Trong lòng giãy giụa lại xoắn xuýt.
“Anh rể.”
“Chuyện gì?”
“Nếu như… anh là bạn trai thật của em thì tốt biết mấy.”