Chương 1918
“Sự hận thù của anh ta với Đàm Vĩnh Thăng càng giống như là cái cớ để thuyết phục tôi hơn.”
Gãi đúng chỗ ngứa.
Giang Nghĩa không hổ là chiến thần Tu La, nhìn thấu vấn đề từ gốc đến ngọn.
Anh nói: ‘Hành động lần này của Đàm Quốc Đống là thử nghiệm vô cùng can đảm của anh ta, cũng là cơ hội cho chúng ta liều một phen. Làm tốt sẽ có thể làm _ !
ít ăn nhiều, còn không thì thứ đang chờ chính là diệt vong.”
“Quyết định của tôi là hợp tác với Đàm Quốc Đống. Nhưng tuyệt đối phải giữ khoảng cách và nhất định phải cảnh giác!”
Bạch Dương và Bảo Bình đồng thời đứng lên: “RõiI”
Hai người họ rời đi.
Giang Nghĩa ngồi một mình trong phòng làm việc, trong đầu đang nghĩ ngợi về một vấn đề khác: Đầu danh trạng.
Lúc Đàm Quốc Đống rời đi đã nói vô cùng rõ ràng rằng sẽ đưa danh đầu trạng cho anh, hơn nữa còn hứa hẹn sẽ không quá lâu.
Giang Nghĩa vô cùng tò mò, Đàm Quốc Đống sẽ mang tới cho mình danh đầu trạng gì.
Nếu quả thực là lợi ích to lớn khó mà kháng cự thì liệu Giang Nghĩa anh có thể giữ được tỉnh táo và khoảng cách với Đàm l Quốc Đống không?
Tất cả vẫn phải xem Đàm Quốc Đống sẽ mang tới cái gì.
Giang Nghĩa hít sâu một hơi: “Vở kịch này ngày càng thú vị đấy.”
Đàm Quốc Đống đổi sang một chiếc xe khác rồi quay lại biệt thự nhà họ Đàm, dù có thế nào đi nữa thì vở kịch này vẫn phải diễn cho ra hình ra dạng.
Anh ta vừa bước vào cửa đã thấy Đàm Vĩnh Thăng đang ngồi trước bàn trà xử lý một vài văn kiện.
“Ông nội, chuyện ông giao phó cháu đã làm xong rồi.”
Anh ta đi tới trước bàn trà, cúi đầu liếc sơ, phát hiện trên bàn toàn là văn kiện liên quan tới ‘Chế tạo Trí Canh”.
Đàm Vĩnh Thắng cũng không ngẩng đầu lên mà hỏi thẳng: “Sao rồi, phản ứng của Giang Nghĩa như thế nào?”
“Giống hệt như những gì ông nội đã đoán trước, Giang Nghĩa vấn ôm lòng hoài nghỉ rất lớn với cháu, nhưng cậu ta không thẳng thừng từ chối mà vấn còn đang chần chừ: , do dự.”
“Thế thì đúng rồi, Giang Nghĩa chính là kiểu người như thế” Đàm Vĩnh Thắng nói: “Vậy nên muốn để cậu ta tin tưởng thì cháu phải đưa cho cậu ta đầu danh trạng, từ đó xóa bỏ sự hoài nghỉ trong lòng cậu ta với cháu mới được.”
Đàm Quốc Đống hỏi: “Đúng rồi ông nội, lần trước ông có nhắc tới “đầu danh trạng’*, cháu cũng đã nói lại nguyên xi với Giang Nghĩa, hiện tại ông có thể giải thích cho cháu biết bước kế tiếp trong kế hoạch là gì rồi đúng không ạ?”
(*)’Đầu danh trạng” là việc phải làm một số việc, để cam kết với một phía, đồng thời khóa khả năng trở cờ theo phía bên kia.
Tay Đàm Vĩnh Thắng gõ nhẹ xuống bàn uống trà nho nhỏ.
“Cái này chính là đầu danh trạng.”
Đàm Quốc Đống hoang mang.