Mục lục
Chiến Thần Tu La
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1804

“Ông còn có tâm trạng ăn cơm? Mau về nhà xem xem đi, cửa hàng lâu năm của nhà họ Mạc ông-tiệm thuốc Hồng Hội cháy rồi!”

“Cái gì?”

Mạc Thanh Tùng suýt nữa ngất đi, cúp điện thoại, không nói lời nào đã chạy ra bên ngoài.

Giang Nghĩa và Bạch Dương nhìn nhau, dù không nói gì, nhưng trong lòng mỗi người đều biết rõ.

Giang Nghĩa lập tức sắp xếp xe đưa cả nhà Mạc Thanh Tùng đến tiệm thuốc, còn mình lái xe đi theo sau, lúc bọn họ đến hiện trường, ngọn lửa đã lan rộng.

Cả tiệm thuốc đều cháy rừng rực, rất nhiều thiết bị chữa cháy đã được huy động, cố gắng dập lửa.

Mạc Thanh Tùng quỳ trên đất, gào khóc: “Ông trời, tại sao lại đối xử với tôi như vậy?

Khó khăn lắm mới giữ được cửa tiệm lâu đời, ông lại nhân tâm dùng một ngọn lửa thiêu rụi? Sao ông không đốt cả tôi đi!”

Giang Nghĩa lặng lẽ đứng ở một bên.

Nhìn dáng vẻ khóc nức nở của Mạc Thanh Tùng, Giang Nghĩa có chút áy náy, nhưng vân là câu nói kia, không phá thì không lập, sự thiêu hủy ngày hôm nay chỉ vì sự phát triển của sau này.

Giang Nghĩa nhìn ngọn lửa đang cháy rừng rực, tin tưởng, một tiệm thuốc Hồng Hội mới toanh, mạnh hơn sẽ được tái sinh từ đống tro tàn này!

Mạc Thanh Tùng nằm trên đất gào khóc, Mạc Nguyên ở một bên cũng hiu quạnh đau lòng, hai ba con bọn họ không biết đã tốn bao nhiêu tâm huyết cho cửa hiệu hàng trăm năm do tổ tiên để lại này.

Bây giờ, một ngọn lửa và tất cả đều không còn nữa.

Lúc này, một nhóm người đi tới, người dẫn đầu chính là Vũ Cao Phong.

Anh ta cười vui vẻ nói: “Ôi, khóc thương tâm vậy sao?”

Mạc Thanh Tùng đứng lên nắm lấy cổ áo của anh ta, chất vấn: “Có phải là cậu không? Có phải là cậu đã đốt cửa tiệm không? Nói, có phải là cậu không.”

Vũ Cao Phong đẩy ông ta ra, phủi phủi quần áo, mặt hếch lên và nói: “Ông đừng ăn nói lung tung, vu oan cho người tốt, nói cho ông biết, chuyện này không có liên quan gì đến tôi cả.”

Ngừng một chút, anh ta lại nói tiếp: “Có điều, có thể là ông trời có mắt. Ai bảo ông không bán cửa tiệm cho tôi mà đi bán cho tên khốn Giang Nghĩa đó?”

“Ngay cả ông trời cũng không nhìn nổi, chủ động giúp tôi xóa bỏ nỗi hận trong lòng.”

Nói xong, anh ta cười haha, điên cuồng rắc muối lên vết thương của Mạc Thanh Tùng.

Lúc này, Giang Nghĩa ở bên cạnh bình tĩnh nói: “Vụ án do ai làm, tin rằng rất nhanh sẽ có kết quả, chỉ cần điều tra camera ở gần đây, sẽ biết rõ là do ai làm.”

Vũ Cao Phong cười hì hì.

Anh ta đi tới bên cạnh Giang Nghĩa, ngẩng đầu lên, nói với vẻ khinh thường: “Sao, dọa tôi? Nói cho cậu biết, không ai biết rõ khu vực này hơn tôi đâu. Ở đâu có camera, ở đâu không có camera, tôi đều biết rõ. Cậu cứ việc đi xem camera, có thể nhìn thấy một sợi lông của tôi thì coi như tôi thua, hahaha.”

Lời này thực ra tương đương với việc thừa nhận chính là do anh ta làm.

Có điều không sao cả, Vũ Cao Phong tin răng mình đã làm vô cùng sạch sẽ, không để lại chút manh mối nào nên không sợ điều tra.

Nếu đụng phải người khác, có lẽ thực sự có thể khiến anh ta ung dung tự tại ngoài vòng pháp luật, thế nhưng, người anh ta đụng phải là Giang Nghĩa, tình hình lúc này đã khác rồi.

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK