Chương 1868
“Thống soái.” Hổ Pháo thật sự khẩn trương, từ lúc anh ta đi theo Giang Nghĩa tới giờ, trước giờ chưa từng nhìn thấy Giang Nghĩa nhếch nhác như vậy: “Cố lên!”
Lại ba phút nữa trôi qua.
Vấn như vậy, Giang Nghĩa không tung ra một tí công kích giả đò nào.
Bụp một tiếng.
Giang Nghĩa liên tục lùi hơn 10 bước, cuối cùng đụng vào một cái cây, mới miễn cưỡng ổn định cơ thể.
Cận Đông Thành hoạt động tay chân, vừa đi tới vừa nói: “Bây giờ biết sự lợi hại của tôi chưa? Muộn rồi! Giang Nghĩa, cho dù bây giờ cậu nhận thua xin tha, quỳ xuống trước tôi, tôi cũng sẽ không tha cho cậu, tôi muốn cậu chết, tôi muốn cậu chết!”
Vào lúc này, Giang Nghĩa bỗng nhiên giơ ra ba ngón tay.
Hửm?
Cận Đông Thành hỏi: “Cậu có ý gì? Có người cầu xin vậy à?”
Giang Nghĩa hơi ngẩng đầu nhìn ông ta, hờ hững nói: “Ông còn có ba chiêu cơ hội.”
“Cái gì? Có chiêu gì?”
Giang Nghĩa giải thích nói: “Năm đó sư phụ Ôn Nhược Hà của tôi lừa ông, tuy chuyện này là giấu tôi làm, nhưng suy cho cùng tôi vân là vì vậy mà có được chỗ tốt, tôi có áy náy với ông. Áy náy thì phải trả. Vậy nên, cuộc chiến này tôi nhường ông một trăm chiêu, vừa rồi ông đã sử dụng 97 chiêu, còn ba chiêu cuối cùng. Ông hãy nắm chắc cơ hội.
Cái gì?
Cận Đông Thành suýt nữa tức ói máu.
Hóa ra đánh lâu như vậy, luôn là Giang Nghĩa đang nhường ông ta?
Một trăm chiêu không đánh trả?
Nghĩ kỹ lại hình như thật sự là vậy, Giang Nghĩa ngoài tránh né và chặn ra thì thật sự không có bất cứ lần phản kích nào.
Hổ Pháo đã cười.
Quả nhiên, đây mới là chiến thần Tu La anh ta biết.
Bất luận gặp phải cái gì, Giang Nghĩa đều sẽ không thua, chính là loại tinh thần mãi mãi không từ bỏ này đã chống đỡ cho Hổ Pháo đi tới ngày hôm nay.
“Thống soái, anh quả nhiên là mạnh nhất!”
Hổ Pháo vui mừng tới mức muốn nhảy lên.
Cận Đông Thành siết chặt nắm đấm, nghiến răng nói: “Giang Nghĩa, sự việc tới nước này cậu còn ra vẻ? Cái gì mà nhường tôi một trăm chiêu, cậu rõ ràng là bị thương, bị công kích như vũ bão của tôi áp chế không thể đánh trả! Cậu cho rằng ra vẻ thì có thể dọa tôi ư? Không có cửa đâu!”
Ông ta lao như tên bắn tới trước mặt Giang Nghĩa.
“Ba chiêu? Tôi giết cậu trong một chiêu!”
Thủ đao của Cận Đông Thành chém mạnh xuống, một chiêu vốn cho rằng thắng chắc lại bị Giang Nghĩa tránh được băng một cái cúi đơn giản, một ‘đao’ này không chém trúng Giang Nghĩa, ngược lại chém vào cái cây ở đăng sau, đau tới Cận Đông Thành nhe răng trợn mắt.
“Còn hai chiêu.” Giang Nghĩa nhắc nhở.
“Đừng nói nhảm!”
Cận Đông Thành đá tới, nhưng Giang Nghĩa chỉ hơi nghiêng người, dễ dàng tránh được.