Chương 2029
“Anh Giang, thì ra anh chưa ngủ.”
Người phục vụ mỉm cười và nói tiếp: “Nếu vậy thì anh về cùng tôi nhé?”
Tiếc là Giang Nghĩa lại không phản ứng lại.
Điều này làm người phục vụ vô cùng xấu hổ, Nguyễn Bình Phàm vẫn đang đợi anh ta quay trở lại, mà Giang Nghĩa này lại không để ý tới anh ta, phải làm sao đây?
Anh ta biết Giang Nghĩa đang cố tình làm anh ta mất mặt.
Anh ta vần còn nhớ khi bị bắt vào đây Giang Nghĩa từng nói, vào thì dễ nhưng muốn anh ra ngoài thì khó.
Khi ấy người phục vụ không quan tâm, còn nói cái gì mà cho dù Giang Nghĩa ngồi tù mười năm nữa thì cũng đừng nghĩ tới việc ra ngoài, bây giờ thì sao? Bây giờ người phục vụ chỉ muốn bê kiệu đến khiêng Giang Nghĩa ra ngoài thôi.
“Ôi trời ôi, anh Giang Nghĩa của tôi ơi, anh đừng đùa tôi nữa có được không? Tôi quỳ xuống xin anh đấy có được không?”
Người phục vụ sốt sắng quỳ xuống trước mặt Giang Nghĩa, dập đầu liên tục.
Chỉ cần Giang Nghĩa chịu ra ngoài thì anh †a làm gì cũng được.
Nhưng Giang Nghĩa vẫn phớt lờ anh ta.
Lèo nhèo như vậy cả nửa tiếng, vệ sĩ của Nguyễn Bình Phàm cũng tới rồi, anh ta đứng ngoài cửa sốt ruột nói: “Anh làm cái gì rồi? Sao vẫn chưa mời anh Giang ra thế?”
Người phục vụ khổ sở nói: ‘Không phải là †ôi không mời, mà là anh Giang không để ý tới tôi.”
Người vệ sĩ đó cau mày, tự mình đi tới trước mặt Giang Nghĩa và nói: “Anh Giang, quận trưởng Nguyễn đã đợi anh tới nỗi sốt ruột rồi, xin mời anh ra ngoài dùng bữa với quận trưởng của chúng tôi.”
Lúc này Giang Nghĩa mới từ từ mở mắt, trả lời băng giọng điệu vô cùng áy náy: ‘Không được đâu, có người muốn nhốt tôi ở chỗ này mười năm, tôi không dám đi đâu.”
Người vệ sĩ xua tay và nói: “Ai mà to gan như vậy, ai dám bỏ tù anh Giang? Đúng là thứ không ra gì!”
Khuôn mặt người phục vụ đứng bên cạnh tái nhợt, không biết nên nói cái gì mới được.
Giang Nghĩa liếc nhìn người phục vụ, thấy anh ta không nói gì, vậy là anh nói tiếp: “Tôi đi rồi thì không có ai ngồi tù tiếp nữa, phải làm sao mới được đây?”
Lần này người phục vụ cuối cùng cũng hiểu rồi.
Anh ta cắn răng và nói: “Anh Giang, anh đi dùng bữa đi, để tôi ngồi tù thay anh.”
Giang Nghĩa cố tình hỏi: “Có được không?”
“Được! Việc này có gì không được đâu?”
“Ừm, vậy tôi đành phải nghe theo rồi.”
Lúc này Giang Nghĩa mới đứng dậy và rời khỏi trại tạm giam, còn người phục vụ thì thực sự đã bị nhốt ở đó thay Giang Nghĩa, hại người cuối cùng thành hại mình, anh †a có kết cục như vậy tất cả cũng là do tự bản thân anh ta gây ra.
Giang Nghĩa ngồi xe của người vệ sĩ trở về nhà hàng, Nguyễn Bình Phàm tự mình ra cửa đón tiếp.
“Ôi chao, cậu Giang, cậu chịu khổ rồi.”
Nguyễn Bình Phàm tỏ ra vô cùng áy náy đối với những gì mà Giang Nghĩa gặp phải.
“Không sao, chỉ là đi vào trải nghiệm cuộc sống trong đó một chút thôi.”